Tinh Thần Châu

Chương 1132 : Tam Dạ Ma Quân (1)

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


Nếu đường đường là thiếu chủ Ma Cung nói đến nước này, thì gã thủ lĩnh kia tự nhiên sẽ không phản đối thêm nữa. Nếu không đúng là kẻ không biết thức thời, cho dù hiện giờ Dạ Vạn Tông buông tha cho hắn, sau này Thanh Thiên Đại Ma Vương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, làm không tốt sẽ giết hắn ngay ở trước mật thiếu chủ Ma Cung, đây cũng là chuyện tình rất có khả năng sẽ xảy ra nếu hắn không biết điều.

 

Vì thế gã thủ lĩnh nhanh chóng giải khai hình phạt cho nữ tử dung nhan xinh đẹp ở trong đám người, đem nàng tách ra. Lúc này, Dạ Vạn Tông đứng trên sườn núi, khẽ vươn tay hư không nhiếp vật, kéo nàng lên sườn núi, một tay luồn qua vòng eo mềm mại của nàng, một tay tách mái tóc rối loạn đang che phủ khuôn mật xinh đẹp kia. Nhất thời dung nhan khuynh quốc khuynh thành liền phơi bày ra, làm cho diễn cảm của mấy huynh đệ không khỏi trở nên ngưng trọng hơn.

 

Vốn nữ nhân kia còn muốn giãy giụa, có vẻ như vừa kinh hãi, lại vừa có chút thẹn thùng. Dạ Vạn Tông ảm đạm cười nói: "Chúng ta quay về thôi."

 

"Quay về?" Dạ Thác Biển ngạc nhiên: "Không muốn đi du ngoạn thêm chút nữa hay sao?

 

Đúng lúc này, mấy ngàn nam nữ hứng chịu roi da đàn áp, nhất tề sôi nổi quỳ xuống, cầu xin nói: "Thiếu chủ.., cứu mạng ah!"

 

Lúc này hiện Trường hỗn loạn thành một đoàn, Bởi vì chúng nhân nhìn thấy có người được cửu sống. Nên lập tức đã dấy lên hy vọng cầu sống mong manh.

 

Dạ Vạn Tông sẽ không cửu bọn họ và cũng vô pháp cửu nổi bọn họ, thoáng quẳng ném ánh mắt khinh thường coi rẻ chúng sinh, nhìn xuống phía dưới, liền nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

 

Sau đó Mang theo nữ nhân dung nhan xinh đẹp, nhanh như chớp lao vào trong màn huyết vân dày đặc, bao phủ núi non trùng điệp bốn phía xung quanh. Hai huynh đệ ở phía sau thoáng liếc mắt nhìn nhau, cười hắc hắc khoát tay áo, cũng đuổi theo quay trở về.

 

Trên quan ải nhanh chóng vang lên tiếng quát mắng tức giận, tiếng kêu rên thảm thiết hỗn loạn thành một đoàn, đám tù phạm hoảng hốt chạy vào trong kiểm tra, xong xuôi thì nhóm thủ vệ canh gác xuất ra mấy chiếc phi hành thoi cờ lớn, đem đám người đẩy lên. Sau đó chuyển hướng bay vào nơi thâm sâu trong vùng núi non trùng điệp.

 
 

Dược Thiên sầu trộm liếc mắt ngắm nhìn về phía Kim Thái, phát hiện ra lúc này hắn đang ngoan ngoãn đứng ở một bên, không dám hé răng nửa lời. Biểu tình trên mật mơ hồ còn trông thấy nét khẩn trương, giống như chuột nhìn thấy mèo bình thường. Dược Thiên sầu không khỏi than thầm, xem ra Tam Dạ Ma Quân này đúng là danh bất hư truyền, có thế đem Kim Thái dọa thành như vậy, quả đúng là vạn vật nảy sinh tương khắc nhau ah!

 

"Ma Quân vẫn còn tức giận chưa tiêu, ta và Kim Thái làm sao dám đến yết kiến Ma Quân đây. Chỉ đành xa cách hai giới mà bái kiến thôi." Bạch Khải diễn cảm thành khẩn nói: "Đợi ngày nào đó Ma Quân nguôi giận, hai chúng ta sẽ tìm đến Ma Cung, hướng Ma Quân bồi tội."

 

"Hảo nha! Quả nhiên đúng là vô pháp vô thiên, dám hoa ngôn xảo ngữ đùa giỡn cùng bổn quân." Tam Dạ Ma Quân nghe vậy thì không khỏi căm giận tím mặt. Bởi vì hắn không tin Kim Thái cùng Bạch Khải sẽ dám đích thân tới Ma Cung tìm hắn bồi tội. Lúc này liền vươn tay chỉ thẳng vào hai người quát: "Hai gã tiểu nhân cuồng vọng, các ngươi bất quá chỉ là hai con chó săn, năm xưa bổn quân dựng lên, để thay thế bổn quân trông nom Tiên giới cùng Minh giới mà thôi. Nếu không có Bổn quân, hai các ngươi có năng lực gì, mà đỏi ngồi lên ngai vàng Tiên Đế cùng Minh Hoàng đây chứ? Hai tên kiêu ngạo này, nuôi các ngươi béo tốt, các ngươi liền quay đầu cắn lại chủ nhân. Các ngươi chờ đó, đợi ngày ta bước ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết, đời đời kiếp kiếp phải gánh chịu tra tấn dày vò."

 

Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân nghe vậy đều âm thầm kinh hãi. Bởi vì xưa nay chúng sinh trong Tiên Minh hai giới, đều cho rằng Bạch Khải và Kim Thái là anh hùng năm xưa chống lại quần ma. Nhưng nghe ý tứ trong lời nói này của Tam Dạ Ma Quân, thì hắn còn là người đỡ đầu của Kim Thái cùng Bạch Khải ah!

 

Chẳng trách năm xưa khi Tiên Đế cùng Minh Hoàng tiền nhiệm chết trận, bỗng dưng hai người này liền xông ra tung hoành Tiên Minh hai giới, mấy lần dẫn dắt chúng nhân thoát khỏi hiểm cảnh quần ma bao vây, kết quả đương nhiên là dễ dàng ngồi lên ngai vàng rồi. Nguyên lai phía sau còn ẩn chứa một cái bí mật kinh thiên như thế này!

 

Mẹ nó! Đã sáng tô bí mật quan trọng như thế, hai người này sẽ không sát nhân diệt khâu đó chứ? Dược Thiên sầu có chút cảnh giác liếc mắt ngắm nhìn Bạch Khải và Kim Thái, đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời sẽ rời đi. Đại Minh Luân đồng dạng cũng khẩn trương liếc mắt nhìn hai người....

 

Bạch Khải và Kim Thái sắc mặt đại biến, không nghĩ qua Tam Dạ Ma Quân đã hiểu lầm lời nói của Bạch Khải, tường rằng hai người mình đang trêu đùa hắn, nên đã hung hăng vạch rõ âm mưu cấu kết ngày trước ra. Điều này khiến cho Kim Thái cùng Bạch Khải trong lòng có chút hối hận, vì đã Mang theo Dược Thiên sầu và Đại Minh Luân tới đây....