Tinh Thần Châu
Chương 1147 : Phong ấn Ma giới
Ngày đăng: 10:00 18/04/20
ẩn náu ở những nơi bí mật XUNG quanh tập kích đám đông không chiếm được bao nhiêu ưu thế. Dù chọn phương pháp nào thủy chung vẫn bị động trước sự phòng thủ chặt chẽ của đám người.
Kim Thái và Bạch Khải bất ngờ tập kích XUNG quanh một lúc sau, đã đem tình huống đại khái của Tiên Minh hai giới nắm được rõ ràng. Theo sau, hai người mau chóng triển khai thủ đoạn lôi đình.
Đầu tiên liên thủ náo nhiệt ở Tiên giới, dễ dàng làm cô mấy môn phái liền, náo nhiệt cho đến lúc các môn phái bàng Hoàng chấn kinh xong. Bỗng nhiên lại hung hăng bất ngờ tập kích tổng đà của Tuyệt Tình Cung, cơ hồ là đem trọn tổng đà của Tuyệt Tình Cung san bằng.
Vong Tình giận tím mặt một đường truy sát, nhưng đã bị hai người dụ đến Minh giới, ô Phong nghe tin cũng nhanh chóng hành động, chạy đến trợ oai, sau khi song phương ác chiến một hồi xong. Kim Thái và Bạch Khải giả vỡ bị thương không địch nổi, quay đầu chạy trối chết. Cha con Vong Tình thấy hai người bị thương, nhất thời tinh thần đại chấn, ở Minh giới truy sát không chịu buông tha, hoàn toàn là muốn thừa dịp hai người đang trúng thương mà diệt trừ hậu hoạn.
Trên bầu trời Vô Tận Hắc Nhai bao phủ một màu huyết sắc, điều này làm cho chúng sinh khắp nơi trong Minh giới đều rùna mình kinh hãi. Theo Địa Ngục Đại Quân tan rã. Hồng Giáp Chiến Quân bỏ trốn, nơi này sớm đã biến thành cảnh còn người mất. Bốn phương tám hướng xung quanh chỉ còn lại những luồng khói xám mù mịt từ dưới dòng dung nham bốc lên thiên không.
Lúc này, bỗng nhưng chợt thấy mấy bóng lưu quang bay xẹt qua bầu trời Vô Tận Hắc Nhai. Nhìn thấy địch nhân muốn chạy trốn vào bên trong Thần Bí cấm Địa, ô Phong đuổi theo ngay phía sau, phẫn nộ quát: "Kim Thái. Bạch Khải! Phía trước chính là Thần Bí cấm Địa, các ngươi đã không còn đường chạy trốn nữa rồi. Hôm nay nơi này sẽ chính là mồ chôn của hai người các ngươi!"
"Mồ chôn của hai người chúng ta?" Thanh âm cuồng tiếu của Kim Thái từ phía xa vọng lại: "Cuồng đồ to gan, tạm thời cho hai cha con các ngươi đắc chí vài ngày. Rồi sẽ đến lúc hai cha con các ngươi khóc không ra nước mắt!"
Vong Tình đang cấp tốc phi hành ở phía sau ô Phong. Bỗng dưng nhướng mày nói: "Phụ thân! Ta như thế nào cảm thấy có điều không ổn. Sao bỗng dưng không nhìn thấy Bạch Khải đâu nhi?"
Xa xa có một đám người đang thất hồn lạc phách ngắm nhìn cảnh tượng này. Nhưng tu vi của Bạch Khải, bọn hắn căn bản là không thể địch nổi, xông lên phía trước cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Cho nên không người nào dám lộn xộn, chỉ biết trơ mắt ra ngắm nhìn Bạch Khải ra tay giải trừ trận pháp phòng ngự. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Minh Hoàng! Mau dừng tay! Nếu khai mở phong ấn số một ra, hậu quả như thế nào, ngươi so với chúng ta đều hiểu rõ ràng hơn!" Lúc này, có người khấp huyết hô lớn: "Chỉ cần ngươi không khai mở phong ấn thông đạo Ma giới, chúng ta nguyện ý đi theo giúp ngươi khôi phục lại trật tự Tiên Minh hai giới, vĩnh viễn tôn ngươi là vương!"
"Phải ah! Đúng thế!" Vô số người đồng dạng cũng hô lớn khuyên giải: "Minh Hoàng! Mau dừng tay đi!"
Bạch Khải nghe được những lời này, thì khẽ giật mình, diễn cảm trên mặt hơi vặn vẹo, tựa như hắn cũng đang xung động. Nếu không phải bị dồn vào tình cảnh bất đắc dĩ, bản thân hắn cũng không hề muốn khai mở ra thông đạo Ma giới chút nào. Nhưng rất nhanh Bạch Khải đã khôi phục bình tĩnh, dùng thanh âm lãnh đạm quát: "Chờ khi các ngươi có thể làm cho hai cha con Vong Tình nói ra những lời này, nếu không cùng phóng thí cũng có gì khác nhau đâu cơ chứ! Qua nhiều năm dài, ta đối với chuyện trong Tam giới đã có nhiều lý giải chân chính! Ha ha...Ta thà phụ người trong thiên hạ, chứ không muốn người trong thiên hạ phụ ta!"
Trong thanh âm vang theo vài phần hương vị bi phẫn.
Đột nhiên hắc quang bạo xuất, hung hăng giải trừ thêm mấy chục tòa trận pháp. Lúc này ở trong màn sương đã dần dần hiện ra một tấm bia đá khổng lồ, khảm ở trước một Ngọn đại sơn. Dưới ánh hắc quang chiếu rọi, lớp rêu phong bao phủ mấy ngàn năm qua đã bị dọn dẹp sạch sẽ, phơi bày ra những đạo hoa vãn kí hiệu rậm rạp cổ quái.
"Phong ấn Ma giới!" Từ ngoài xa truyền đến thanh âm sợ hãi kinh hô của chúng nhân. Lúc này, Bạch Khải không hề nghe thấy những thanh âm kinh ở truyền đến từ phía sau, mà hai mắt đang nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, trước ngực phập phồng, nhịp thở có điểm đã trở nên dồn dập hơn bình thường....!