Tinh Thần Châu

Chương 1203 : Được mất để cho người định

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


"Thủy Thần ở Thần giới là Thủy Linh? Nàng là một trong số những vị Cổ Thần?" Dược Thiên Sầu giật mình, khóe miệng thoáng nhúc nhích nói: "Muốn cắn nuốt Cổ Thần, ta còn chưa có bản lĩnh này. Nhưng chắc hẳn tu vi của nàng cũng đã tới cảnh giới Cổ Thần hậu kỳ rồi chứ?"

 

"Có thể đứng trong hàng ngũ Cổ Thần, tu vi hiển nhiên là không tầm thường rồi." Hồng Thái Long lắc đầu nói: "Tu vi Cổ Thần hậu kỳ khẳng định là có. Nhưng nàng có phải là Cổ Thần hậu kỳ hay không thì ta cũng không rõ ràng lắm."

 

"Đây là có ý gì?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên hỏi.

 

"Để ta giải thích cho ngươi hiểu!" Hồng Thái Long chỉ lên không trung, nói: "Rất lâu trước kia, nhóm Đại Thần đứng trong hàng ngũ Cổ Thần, mỗi người đều có tu vi Cổ Thần hậu kỳ. Nhưng có hai người tu vi cao thâm nhất, đó chính là Đại Thần Nghệ và Chiến Thần, ngay cả Bàn Long lão tổ nhà ta cũng không phải đối thủ của bọn họ. Cho nên ta đã hoài nghi ở trên cảnh giới Cổ Thần hậu kỳ vẫn còn có cảnh giới cao hơn nữa. Giống như Đạo, rất có thể tu vi đã siêu việt hơn cảnh giới Cổ Thần hậu kỳ, nếu không hắn dựa vào đâu mà áp chế chúng thần. Cho nên mới nói, hiện giờ tu vi của Thủy Thần cao siêu đến mức nào, thì ta cũng không thể biết nổi. Phỏng chừng cũng không người nào biết, tu vi của nhóm Cổ Thần cao siêu đến mức nào, ngươi đã hiểu chưa?"

 

Dược Thiên Sầu yên lặng tiêu hóa nội dung trong lời nói của Hồng Thái Long một chút, sau đó mới chậm rãi thở dài nói: "Nếu như vậy thì tu vi của Ma Thần cũng cao siêu tới mức mà chúng ta vô pháp tưởng tượng rồi. Coi như ta cắn nuốt được Thủy Thần, thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn ah!"

 

"Khụ khụ!" Hồng Thái Long ho khan hai tiếng, nói: "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Những người ở cấp bậc kia, coi như mười vạn gã Dược Thiên Sầu như ngươi, cũng không thể giết nổi người ta đâu. Ngươi cho rằng, người được tôn xưng là Thần giới đệ nhất cao thủ là chuyện đùa hay sao? Không cần suy nghĩ nhiều, tốt nhất chúng ta hãy giải quyết chuyện tình trước mắt đi! Cái con Thanh Thiên yêu thụ kia thì phải làm sao bây giờ?"

 

Dược Thiên Sầu cười khổ, quay đầu nhìn Trương Bằng phất tay, ý bảo hắn mang Thanh Thiên đến đây. Trương Bằng lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau đã áp giải Thanh Thiên đại ma vương tới. Thoạt nhìn nàng còn trang điểm tỉ mỉ hơn lúc trước, ngực ra ngực, mông ra mông, phải nói là dáng người thướt tha tiền đồn hậu vểnh. Mái tóc cũng sửa sang cẩn thận, đem khuôn mặt của nàng phụ trợ lên, trông vô cùng xinh đẹp.

 

Bất quá ngay khi Thanh Thiên đại ma vương nhìn thấy hai pho tượng hình dáng giống Kim Thái và Hậu Thổ đứng ở giữa quảng trường, thì trên mặt đã hiện lên một tia bối rối. Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình tĩnh, hướng Dược Thiên Sầu cúc cung hành lễ thật sâu.

 

Dược Thiên Sầu và Hồng Thái Long đưa mắt nhìn nhau, biết nữ nhân này còn đang muốn vùng vẫy. Lúc này lấy ra tiền vốn duy nhất của mình để bảo toàn tánh mạng.

 
 

Đột nhiên, Hồng Thái Long quay đầu sang nhìn Dược Thiên Sầu, ngưng trọng nói: "Phải ngăn hắn lại ngay thôi, tu vi của hắn đối với chúng ta vẫn còn rất nhiều tác dụng!"

 

Một thân thanh sắc trường bào, tung bay phần phật ở trong gió trời. Dược Thiên Sầu nghe vậy, thì lại vươn tay lên ngăn cản, khẽ lắc đầu thở dài nói: "Hắn đã làm giúp ta quá nhiều chuyện rồi, cũng tính là đã chết qua một lần vì ta. Ta sẽ không miễn cưỡng hắn làm bất cứ chuyện gì nữa. Ta không thể mãi mãi dựa vào người khác, chuyện sau này ta sẽ dựa vào chính bản thân mình....Nếu hắn đã quyết định, chỉ cần hắn không hối hận, thì ta cũng không còn lời nào để nói!"

 

"Haiiz, đáng tiếc!" Hồng Thái Long giậm chân, thở dài nói.

 

Sau mười ngày mười đêm, những tia sấm sét hung dữ phát ra từ trên người của Văn Lan Phong rốt cuộc cũng tiêu thất, năng lượng cường đại liên tục phóng thích trong suốt mười ngày mười đêm, có thể nhìn ra một thân tu vi của Văn Lan Phong cường hãn đến trình độ nào. Nhưng chung quy thì Văn Lan Phong vẫn phải vô lực ngã xuống, nằm im không nhúc nhích ở trên đỉnh núi.

 

"Văn Lan Phong!" Nhìn thấy một màn này, Lộ Nghiên Thanh kinh hô một tiếng, trực tiếp lắc mình phóng lên trên đỉnh núi, ôm lấy Văn Lan Phong đã chìm vào trong cơn hôn mê bất tỉnh, ngồi xuống dưới đất mà khóc ròng không thành tiếng.

 

Dược Thiên Sầu cùng những người khác yên lặng bám theo, xem tình hình như thế nào.

 

Lúc này, mái tóc dài màu tuyết lam của Văn Lan Phong đã biến trở thành màu đen như trước, chân mày cũng khôi phục màu đen nguyên bản, vành môi chảy ra những giọt máu tươi màu hồng sắc. Hoa văn màu lam nhạt ở giữa ấn đường cũng đã biến mất không còn trông thấy đâu nữa. Chỉ là lúc này Văn Lan Phong hai mắt nhắm nghiền, thần tình trắng bệch không có một chút huyết sắc nào....