Tinh Thần Châu
Chương 1224 : Ma nhãn lại xuất hiện
Ngày đăng: 10:01 18/04/20
Mặc dù thống khổ đến không cách nào hình dung, Dạ Du Viễn vẫn không có bất kỳ phản kháng nào, có lẽ vì biết phản kháng cũng vô dụng, tiêu hồn tán cốt trong sát khí lượn lờ, mặt mũi vặn vẹo, xương thịt nhanh chóng hòa tan, cả người trở nên máu me nhầy nhụa, kinh khủng vô cùng.
Sau khi tiếng kêu thảm thiết biến mất không lâu, Dạ Du Viễn hoàn toàn đã bị luyện hóa, hóa thành một đại đoàn huyết cầu hồng sắc. Tam Dạ Ma Quân đưa tay nâng huyết cầu hồng quang lóng lánh, toàn thân bất giác run rẩy, trong đôi mắt hổ chảy ra lệ quang, không ai ngờ vị nhân vật làm mưa làm gió của tam giới lại có một ngày rơi nước mắt.
Hắn đột nhiên giơ huyết cầu trong tay lên trời, phía sau áo choàng màu đỏ tươi lập tức cuồng bạo tung bay, thật giống như muốn vỗ cánh vút đi, huyết cầu thoáng chốc phân chia thành bảy mươi hai đoàn hồng quang, hướng vọt tới bốn phương tám hướng, chia ra chui vào trong miệng bảy mươi hai pho tượng đầu thú, bảy mươi hai cái miệng lớn nhất thời phun ra nuốt vào hồng quang huyết sắc, phảng phất như sống lại.
Từ phương xa, một đoàn thân ảnh đông đúc từ không trung cấp tốc xẹt qua, đều là ma đạo tinh nhuệ phụng mệnh rút lui. Tam Dạ Ma Quân được bảy mươi hai pho tượng thú điêu bảo vệ xung quanh trên quảng trường Ma Cung thu hút chú ý của bọn chúng, tuy nhiên bọn chúng chỉ vội vàng thoáng nhìn rồi gào thét bay đi…
Đại quân do Ô Phong suất lĩnh cũng không thừa thắng truy kích. Ma cung lồng lộng dưới huyết vân phía xa đã có thể mơ hồ nhìn thấy nhưng bọn họ còn chưa có gan đối diện trực diện với Tam Dạ Ma Quân, nếu không một đám cao thủ thần cấp liên thủ đã sớm phá vỡ phòng ngự của ma đạo tinh nhuệ rồi.
Vô số ánh mắt trong đại quân Tam giới cũng có vẻ thấp thỏm nhìn Ma cung ở phương xa, tòa Ma cung này phảng phất như gậy Như Ý, khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực, mới vừa rồi còn đánh cho muốn chết muốn sống, ma đạo tinh nhuệ vừa rút lui lui lập tức trở nên yên lặng như tờ, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dược Thiên Sầu khoanh tay trôi lơ lửng trên không trung, mắt nhìn về Ma cung hùng vĩ trên đỉnh núi cao phía xa. Ô Phong cấp tốc bay tới, dừng trước mặt hắn hành lễ nói:
- Chưởng Hình Sử! Mới vừa rồi đại quân ma đạo rút lui rất chậm chạp, nhưng ở phía trước chính là hang ổ của Tam Dạ Ma Quân, bọn ta thật sự không phải đối thủ của Tam Dạ Ma Quân , sợ rằng vẫn phải nhờ Chưởng Hình Sử tự mình xuất thủ đối phó hắn.
Hắn vừa mới dứt lời liền cảm giác được phía sau có một luồng khí thế áp bách mà đến, chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ma khí cuồn cuộn từ vị trí Ma cung phóng lên cao, khuấy động huyết vân khắp bầu trời, như nước thủy triều mênh mông mà đến.
Đột nhiên lại có một đạo lục quang ngất trời, thoáng chốc thiêu đốt ma vân khắp trời. Hỏa vân màu xanh biếc quỷ dị trên cao cuồn cuộn không thôi, nhuộm đẫm thiên địa thành một vùng xanh mượt.
Trong đại quân phía dưới nhất thời truyền đến những tiếng ồn ào, có không ít người đã từng chứng kiến ma diễm của Tam Dạ Ma Quân.
Đúng lúc này, thanh âm của Tam Dạ Ma Quân ngân nga khắp thiên địa:
- Dược Thiên Sầu! Bổn quân đợi ngươi đã lâu!
Lời nói vừa dứt, đại đoàn ma diễm trên bầu trời lập tức ào ào rơi xuống, đại quân tam giới dày đặc phía dưới lập tức rối loạn, chỉ chốc lát sau tiếng kêu thảm thiết đã nổi lên bốn phía. Người nào có thể chạy trốn đều rối rít chạy trối chết.
"Cạch" Một đạo cột sáng hình ngũ giác ngất trời bắn ra, trực tiếp đánh văng thần tiễn khai thiên tích địa, lực trùng kích cường đại cường hãn đến mức khó tin, quấy khí lưu xung quanh chấn động mãnh liệt, ngay cả thân hình của Dược Thiên Sầu ở trên không trung cũng bị lay động một trận, những người khác tức thì bị khí lưu mạnh mẽ xô đẩy xiêu vẹo.
Dược Thiên Sầu triệu hồi thần tiễn, có chút kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một đầu của cột sáng kia đã đâm rách trời cao, không biết bắn về phía nào. Những người khác sau khi ổn định thân hình đã bị vọt ra ngoài ngàn mét, mọi người quần áo xốc xếch, nhưng bọn họ may mắn chính là mới vừa rồi không bị cột sáng phóng lên cao kia đánh trúng chính diện, nếu không chỉ sợ không chết cũng không sống không xong.
Cột sáng đó đứng vững vàng ở giữa thiên địa một hồi lâu không tiêu tán, tất cả mọi người đều không biết Tam Dạ Ma Quân đang làm cái gì.
Dược Thiên Sầu đang muốn xuất thủ công kích một lần nữa, bỗng nhiên lại thấy cột sáng ngất trời kia tiêu tan biến mất, còn Tam Dạ Ma Quân lại lộ ra vẻ mặt vô cùng kích động, quỳ một chân trên đất ngắm nhìn trời cao, thần thái vô cùng thành kính. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Một luồng khí tức kinh khủng tang thương cổ xưa trong nháy mắt giống như thiên uy phủ xuống, tràn ngập giữa thiên địa .
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ không ổn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện quả nhiên không ngoài dự liệu, một đôi ma nhãn khổng lồ như mộng như ảo xuất hiện trên chín tầng trời, lạnh lẽo vô tình không thèm để mắt đến chúng sinh phía dưới. Đôi ma nhãn này không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy, có thể nói là rất quen thuộc nữa.
Đột nhiên, mi tâm ở giữa hai mắt mở ra một cái khe, ở giữa có lôi điện dày đặc lóe lên, lại không nghe thấy thanh âm sấm sét vang dội, một bóng người mơ hồ từ trong lôi điện chậm rãi bay ra, phảng phất giống như giẫm lên lôi điện từ trong hư không đi ra, khí thế tương đối kinh người.
Lôi điện biến mất, khe không gian trong nháy mắt khép lại, đạo nhân ảnh kia lẳng lặng trôi lơ lửng ở vị trí mi tâm giữa ma nhãn khổng lồ.
Mẹ kiếp! Không phải là Ma thần từ thần giới trực tiếp giáng xuống Ma giới chứ!
Dược Thiên Sầu liếc nhìn Tam Dạ Ma Quân đang quỳ lạy phía dưới, lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, mặt khẽ cau lại.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, đạo nhân ảnh kia như tốc độ ánh sáng lao xuống bầu trời Ma cung, bóng người hư ảo như mộng cảnh, nhìn không rõ hình dáng, chẳng qua loáng thoáng cảm giác người nọ tựa hồ dùng một chiếc áo trấn thủ màu đen bọc cơ thể mình.
Dược Thiên Sầu mới đầu còn tưởng rằng vì khoảng cách quá xa nhìn không rõ lắm, bây giờ mới phát hiện đích xác là một bóng người, hình như không phải là người thật, lại nhìn lại lên trời, cặp ma nhãn khổng lồ vẫn ở đấy, Dược Thiên Sầu có thể cảm giác được rõ ràng cặp mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, nhưng ngay sau đó lại lặng yên không một tiếng động biến mất trong hư không......