Tinh Thần Châu

Chương 1238 : Thần Long sơn

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Mặc dù có được thần khí độc nhất vô nhị Vô Thượng thần cung nhưng hai người sau khi trở lại Ô Thác Châu cũng cao hứng không nổi. Câu nói ngoan độc của Ma thần hai người cũng đều nghe thấy, tại chỗ uy hiếp chư thần thần giới, nói rõ Vô Thượng thần cung là của y, chúng chư thần không hề phản ứng. Một khi Ma thần muốn lấy Vô Thượng thần cung, thử hỏi ai có thể giữ được? Điều này cũng nói rõ sớm muộn y sẽ thu thập Dược Thiên Sầu.

 

Nhưng điều khiến cho Dược Thiên Sầu kỳ quái chính là Ma thần vì sao lại trì hoãn không động thủ?

 

Đã khó có thể lý giải, hắn chỉ có thể gửi hi vọng và Tất Trường Xuân, hi vọng sư phó yêu nghiệt kia có thể sáng tạo kỳ tích thêm lần nữa. Dược Thiên Sầu mang theo thần cung đi về kết giới chư thiên. Sau khi ném thần cung vào Ô Thác Châu thì một mình lặng lẽ đi tới chỗ vách núi. Đang lúc sắp tới gần chỗ Tất Trường Xuân tu luyện thì từ xa hắn đã thấy được một phần mộ trôi lơ lửng trong không trung, dưới ánh trăng chiết xạ ra ánh sáng đỏ sậm.

 

Phong Thần chi mộ! Dược Thiên Sầu thất kinh, không nghĩ tới Phong Thần lại chờ ở đây, hiển nhiên không phải là biết trước đang đợi hắn, chẳng lẽ là đang đợi Tất Trường Xuân đi ra ngoài để báo thù cho Thiên Phong và Địa Phong?

 

Dược Thiên Sầu vẫn còn muốn tìm một chỗ ẩn nấp để quan sát thì không ngờ phần mộ khổng lồ trong không trung lại di chuyển tới đây, mộ bia đối diện với hướng của hắn, khí cơ cường đại trực tiếp đã tập trung vào hắn.

 

Bị phát hiện rồi! Tâm can Dược Thiên Sầu run lên, không nói hai lời, nhanh chóng trở về Ô Thác Châu, trốn trước thì tốt hơn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

Sau khi trở lại Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu đột nhiên phát hiện mình những năm này ở tam giới làm gió làm mưa quả thực chính là một trận chê cười. Chỉ một câu nói của Ma thần cơ hồ liền quyết định vận mệnh của mình, không hề có sức phản kháng, thiên hạ to lớn thế nhưng không có đất dung thân của mình.

 

Cảm giác thất bại vô tận xông lên đầu, trong lúc vô tình hắn đi tới một hòn đảo ngoài hải ngoại, Bạch Tố Trinh ở tu luyện chỗ này. Mỗi khi gặp phải ngăn trở, hắn luôn sẽ nghĩ tới tìm Bạch Tố Trinh để được an ủi.

 

Cả hải đảo bao phủ trong yêu khí nặng nề. Dược Thiên Sầu vừa bước lên thì yêu khí nồng đậm lập tức lui về trong một sơn cốc. Dược Thiên Sầu truy tìm phương hướng yêu khí thu liễm rồi bay đi, ở đây nhiều loại hoa rực rỡ như một tấm vải gấm đủ màu, Bạch Tố Trinh thân mặc bạch y đang ngồi khoanh chân nhắm mắt.

 

Tựa hồ cảm nhận được hắn đến, Bạch Tố Trinh chậm rãi mở hai mắt, từ từ đứng lên, Dược Thiên Sầu bay xuống ở trước người của nàng, hai người yên lặng nhìn nhau.

 

Dược Thiên Sầu trong lòng đột nhiên không giải thích được rùng mình một cái. Lạnh! Lúc này hắn chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, tâm can.

 

Hai mắt Bạch Tố Trinh hờ hững nhìn hắn, trong mắt không có chút tình cảm nào. Khuôn mặt càng không chút biểu tình, phảng phất giống như đang nhìn một người đi đường xa lạ.
Hồng long, hắc ***, bạch long, tử long, thanh long, hoàng long... Bỗng nhiên bị bao nhiêu cặp mắt kinh khủng như vậy nhìn vào chằm chằm, cho dù Dược Thiên Sầu quen nhìn đại trường diện cũng sợ đến hết hồn, bất giác khẽ thúc vào Hồng Thái Long, yếu ớt nói:"Đây chính là đạo đãi khách của long tộc các ngươi?"

 

Hồng Thái Long ngây ngốc ngắm nhìn bốn phía, trên mặt đột nhiên lộ vẻ vui mừng, giơ cao tay quay quanh bốn phía cười ha hả:" Hồng Thái Long ta vừa trở lại, Hồng Thái Long ta rốt cục trở lại......."

 

"Di! Thật sự là Hồng Thái Long rồi!"

 

"Hồng Thái Long, thật sự là ngươi!"

 

"Hồng Thái Long! Nhiều năm không thấy ngươi, đã chạy đi đâu?"

 

Quần long các màu đang hùng hổ vừa phát hiện là đồng tộc thì lập tức thu liễm khí tức uy hiếp trên người, uốn lượn trên không trung hoặc thăm hỏi, hoặc cười đùa, thái độ trong nháy mắt trở nên hữu hảo.

 

Dược Thiên Sầu rốt cục thả lỏng, lại thấy từ đâu chui ra một tiểu long màu đen, quanh quẩn bên người, kinh hô:" Dược ca, là huynh! Dược ca ca, sao huynh lại tới đây?"

 

Quần long sửng sốt, lực chú ý bắt đầu chuyển sang Dược Thiên Sầu, Hồng Thái Long cũng có chút hiếu kỳ nói:"Dược Thiên Sầu, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn biết ngươi?"

 

Thân hình tiểu long màu đen dù có nhỏ đi chăng nữa thì vẫn lớn hơn Dược Thiên Sầu, đầu rồng ép tới khiến Dược Thiên Sầu hơi nghiêng người về phía sau, duy trì khoảng cách chừng một cánh tay với đầu rồng, lúng túng cười nói:" Khuôn mặt ta rất phổ thông nên thường xuyên sẽ phát sinh chút ít hiểu lầm, vị Long huynh này nhận lầm người rồi!"

 

"Không sai mà, chính là huynh, Dược ca ca, không sai được ." Tiểu long màu đen hưng phấn vẫy đuôi, còn thiếu lè lưỡi ra liếm. Chỉ thấy hắc quang chợt lóe rồi một tiểu tử xuất hiện, cầm lấy cánh tay hắn cười nói:"Dược ca ca, ta là Tiểu Nguyên! Huynh từng đánh ta mà"