Tinh Thần Châu

Chương 13 : Bí mật của Kim Châu

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


"Bạch tỷ!"

 

Vừa bước đến cầu đá Dược Thiên Sầu liền kêu lớn. Tiếng đàn bên trong mái đình cũng dừng hẳn, Bạch Hồ nhẹ nhàng đứng lên, ôn nhu nói: "Sầu đệ! Mấy ngày qua đệ không đến thăm ta rồi!"

 

Nếu để cho mấy lão già trong Thanh Quang Tông trông thấy bộ dạng này của Bạch Hồ, không hiểu mấy lão sẽ có cảm tưởng gì.

 

Dược Thiên Sầu tháo bao vải xuống, cười nói: "Lần này sợ phải làm phiền tỷ tỷ nhiều ngày rồi."

 

Bạch Hồ càu mày nói: "Sao thế?"

 

"Sư phụ rời núi khoảng một tháng, trước khi đi đã căn dặn ta tìm một nơi hẻo lánh để tu luyện." Dược Thiên Sầu ngồi khoanh chân ngay trước mái đình, giải thích.

 

Bạch Hồ cũng gật đầu ngồi xuống, tiếp tục công việc đánh đàn ca hát của mình. Dược Thiên Sầu biết nàng không thích nói nhiều, nên không có dám bày trò tâm sự, đành phải lôi Huyền Thiên Công ra tỉ mỉ nghiên cứu.

 

Tu luyện mấy ngày qua, Dược Thiên Sầu đã cảm giác, linh khí ở trong trời đất đối với tu vi của mình đã chẳng còn bao nhiêu sự trợ giúp. Dược Thiên Sầu theo trong bao vài lấy ra hai khối linh thạch, nắm chặt trong tay, vận chuyển Huyền Thiên Công, linh khí nồng đậm chậm rãi bị hút vào, thẳng đến khi linh thạch ảm đạm quang mang, thì linh khí trong nội thể hắn cũng hùng hậu hơn ít nhiều.

 

Dược Thiên Sầu mở mắt ra nhìn khối đá trong tay mà cảm thán không thôi! Chẳng thể trách người tu chân đều coi vật này như tiền để sử dụng, quả nhiên là thứ tốt ah! Một khối thượng phẩm có thể đổi trăm khối trung phẩm, một khối trung phẩm có thể đổi trăm khối hạ phẩm. Sư phụ cấp cho mình mười khối linh thạch trung phẩm, vậy là cũng tương đương với một ngàn khối linh thạch hạ phẩm rồi.

 

Bên tai văng vẳng tiếng Bạch Hồ đánh đàn ca hát. Lúc mới bắt đầu, Dược Thiên Sầu còn cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng hiện giờ cái lỗ tai đều đã muốn phình trướng lên rồi! Hắn thầm nghĩ, Bạch Hồ lăn qua lộn lại một ca khúc không biết chán hay sao? Bởi thế Dược Thiên Sầu cầm khối thạch hỏng ném xuống hồ, đứng lên nói: "Bạch tỷ!"

 

Bạch Hồ dừng lại, dung nhan tuyệt thế có một không hai ngẩng lên, hoài nghi nói: "Sầu đệ! Làm sao vậy?"

 

Nói xong ánh mắt liếc về phía cửa động, thấy ẩn hiện một cái bóng trắng, nhưng nàng vẫn lơ đễnh cho qua.

 

Cái bóng trắng bên ngoài cửa động, chính là Khúc Bình Nhi ngày đó bị Dược Thiên Sầu nhìn trộm thân thể. Sau khi tiến vào một góc khuất trong động, nghe thấy hai người nói chuyện, liền kinh hãi lắp bắp, nàng không dám tin tên dâm tặc kia lại đang cùng mỹ nữ nói chuyện.

 

Dựa vào tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu, cũng không thể phát hiện ra có kẻ lạ xâm nhập. Và lại hắn đang tính toán thay đổi bài hát khác cho Bạch Hồ!

 

"Bạch tỷ, làm sao tỷ không hát bài khác, ta thấy tỷ chỉ hát đúng một bài đó thôi."
"Phía trước kia, có một khối đá màu đen." Dược Thiên Sầu lẩm bẩm nói, chạy tới kiểm tra, quả nhiên đúng như thế, ứng nghiệm thêm vài lần hắn mới dám xác định điều này là chắc chắn.

 

Trong lúc ngẫu nhiên nói một câu: "Ta muốn qua bên kia!" Bất thình lình không gian xung quanh Dược Thiên Sầu chấn động và hắn hiện ra ở nơi vừa muốn đến. Thử qua vài lần, Dược Thiên Sầu phát hiện ở trong này chính mình có thê đi đâu tùy thích, hay nói cách khác, ở trong này hắn có khả năng thuấn di đến nơi mà hắn muốn đến, chỉ với một tích tắc ý niệm.

 

Không biết nguyên nhân gì, nguyên bàn mảnh không gian này đang sáng rực như ban ngày, bỗng nhiên dần dần trờ nên tối om. Dược Thiên Sầu quanh quẩn một mình, có điểm buồn bực muốn phát điên.

 

"Chăng lẽ lão tử bị cầm tù ở trong này cả đời sao? Nhưng ở đây nào có thấy thứ gì ăn được, chẳng phải muốn ta chết đói sao...Ô ô ô..."

 

Dược Thiên Sầu lòng buồn vò hạn, đặt mông ngồi bệt xuống dưới đất gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Ta không muốn chết, ai đến cứu ta với, ta muốn trở về..."

 

"Sầu đệ! Làm sao thế?" Bỗng dưng bên tai truyền đến thanh âm nhu hòa của Bạch Hồ, Dược Thiên Sầu cả người chấn động, vươn tay lau nước mắt đi.

 

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy mình đang ngồi ở trong thạch động. Quá mức cao hứng, Dược Thiên Sầu nhảy dựng lên, cuồng tiếu nói: "Rốt cuộc lão tử đã thoát rồi, thiếu chút nữa thì dọa chết lão tử.., ha ha ha..."

 

Bạch Hồ thấy Dược Thiên Sầu vui mừng như điên, liền nhíu đôi mi thanh tú, dò hỏi: "Sầu đệ, bỗng dưng đệ biến mất rồi lại xuất hiện, rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy?"

 

Nghe Bạch Hồ chất vấn, rốt cuộc Dược Thiên Sầu mới hồi phục thanh tỉnh, xua tay giải thích: "Không vội, không vội, tiểu đệ còn chưa rõ ràng! Đợi sau khi xác minh tất cả, nhất định sẽ nói cho Bạch tỷ nghe."

 

Đảo mắt một cái đã trôi qua mấy ngày thời gian, ở trong mấy ngày này Dược Thiên Sầu như một kẻ điên, khiến cho Bạch Hồ không còn tâm tư đánh đàn ca hát.

 

Chỉ thấy hắn suốt ngày chạy ra chạy vào trong động. Khoảng cách thời gian biến mất và hiện ra đột ngột cũng rút ngắn đi nhiều hơn. Nhìn xem, cái miệng của hắn cười đến mức không thể khép lại nổi. Bạch Hồ nhịn không được dò hỏi hắn vài lần, rốt cuộc là hắn đang làm cái gì đó, nhưng hắn luôn nói không vội, không vội.

 

Ngày hòm sau, ban đầu thấy hắn biến mất ở trước mái đình, nửa ngày sau thấy hắn hiện ra, trong tay còn cầm theo một chiếc đùi sà nóng hổi, thơm phức.

 

Nhìn Dược Thiên Sầu mồm miệng đầy dầu mỡ, Bạch Hồ nhịn không được, rốt cuộc lại dò hỏi: "Sầu đệ, còn không mau giải thích cho ta nghe đi!"