Tinh Thần Châu

Chương 179 : Đến dễ đi khó

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Phiêu Miểu Cung dưới bóng đêm, đứng sừng sững trên đỉnh núi, xa xa hô ứng với những ngôi sao sáng lạn trên bầu trời, cô lập u tĩnh, mê người. Dược Thiên Sầu nếm thử biết mùi, lúc này quấn lên Khúc Bình Nhi, hai người vừa cá nước thân mật, sau đó Dược Thiên Sầu lôi kéo nàng đi lên trên nóc Phiêu Miểu Cung, hai người lãng mạn đếm sao. Đây không phải ngày mai phải đi rồi sao! Sẽ vài ngày nếu không cần thiết sẽ không trở về, tân hoan gần đối mặt với ly biệt ngắn ngủi, cho nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

 

Khúc Bình Nhi ở bên trong Ô Thác Châu ngây người một ngày đêm, hiểu được Dược Thiên Sầu mới là chủ nhân nơi này, nói như thế chính mình cũng miễn cưỡng được cho là nữ chủ nhân ở đây, sau khi đã phá thân trong ngượng ngùng còn có thoáng vui mừng. Nhưng khi nàng nhìn thấy Bạch Tố Trinh, Khúc Bình Nhi thật sự khó thể tin, trên đời không ngờ còn có nữ nhân mỹ lệ như vậy. Toàn thân Bạch Tố Trinh không đeo trang sức, y phục trắng noãn mộc mạc giản đơn, một sợi dây lụa nhẹ nhàng buộc lấy mái tóc, thanh lịch bình tĩnh tiêu sái đi tới trước mặt nàng nhẹ nhàng ôn nhu cười nói: "Ngươi là Khúc Bình Nhi? Chúng ta từng gặp qua tại Thanh Quang Tông."

 

Hình dạng của Bạch Tố Trinh, phong độ, khí chất, không một thứ nào không làm Khúc Bình Nhi tự ti mặc cảm, trong lúc nhất thời không ngờ không biết nên làm sao trả lời, nhớ lại lời đối phương nói, để nàng nhớ tới Bạch Hồ đã gặp qua năm xưa tại Thanh Quang Tông, không ngờ là nàng! So sánh với trước đây, trên mặt Bạch Tố Trinh thiếu đi vẻ u oán quanh năm không thay đổi, hiện tại chỉ còn lại sự nhàn nhạt, bình tĩnh, dáng tươi cười thỏa mãn, vẻ tao nhã còn hơn cả trước đây, càng thêm sặc sỡ lóa mắt, liếc mắt nhìn lại hầu như làm người nhận thức không ra. Chỉ là vì sao nàng lại ở chỗ này?

 

Tiềm thức Khúc Bình Nhi đã tự cho mình là nữ chủ nhân ở đây, nhưng qua một ngày đêm, để cho nàng hiểu được một việc, ai mới là nữ chủ nhân chân chính nơi này – Bạch Tố Trinh, dù là nam chủ nhân ở đây khi nhìn thấy nàng cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, cúi đầu khom lưng hô lên một tiếng "tỷ". Mọi người trong Ô Thác Châu cũng tựa hồ chỉ nhận thức nàng là nữ chủ nhân duy nhất, nàng nói một, tuyệt đối không ai dám nói hai. Tuy rằng nữ nhân kia đối với mình tốt phi thường, nhưng trong lòng Khúc Bình Nhi vẫn không thể dằn được chút ghen tỵ!

 

"Thiên Sầu, chừng nào huynh đưa sư phụ ta đến? Lần này đi ra ngoài được không?"

 

Trên nóc Phiêu Miểu Cung, trên chiếc ghế nằm rộng rãi, Khúc Bình Nhi rúc trong lòng Dược Thiên Sầu hỏi. Người sau vô ý thức cau mày nói: "Bình Nhi, nàng phải tin tưởng ta, nàng cho ta thời gian, nàng phải biết rằng việc này không phải nói làm là có thể làm ngay được." Hắn đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu Khúc Bình Nhi đã hỏi vấn đề này với hắn.

 

Cảm thụ được vẻ không hài lòng trong giọng nói của hắn, Khúc Bình Nhi bò lên trên ngực hắn, nhìn hắn hỏi: "Có phải ta chọc giận cho huynh mất hứng?"

 

"Đừng miên man suy nghĩ nữa, không có gì, ta đang suy nghĩ làm sao cứu ra sư phụ của nàng." Dược Thiên Sầu ôm lấy thân thể đẫy đà co dãn, giở trò sờ soạng, ánh mắt lại lưu luyến quên đường về.

 

"Không hay!" Dược Thiên Sầu hú lên quái dị, đẩy bật Khúc Bình Nhi đứng lên. Thần thức hắn một trận ba động, thoáng điều tra, phát hiện chính là bình sứ mình lưu lại trong nhà bị mở ra, đây làm sao để hắn không sợ hãi. Hắn đã dặn qua phụ thân, gặp phải chuyện phiền toái không giải quyết được thì mới mở bình sứ ra.
"Cái gì? Không phải do ngươi giết? Còn có thể là ai giết?" Lưu Trường Thanh không thể tin được quát to. Hoàn toàn quên hẳn nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đứng một bên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

 

"Hừ!" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Ngươi có bản lĩnh đi ra ngoài nhìn sẽ biết." Hắn nói vừa xong, bốn phía truyền đến tiếng bước chân, còn không thì vang lên tiếng kêu sợ hãi của người hầu trong phủ.

 

Lưu Trường Thanh trở tay cầm phất trần run lên, một đạo bạch quang lặng yên không một tiếng động đem tường đá phía sau đánh ra một cái động lớn, nhìn ra được hắn đối với tu vi của mình đã nắm rất thành thạo. Chợt lóe người phóng ra ngoài, chỉ thấy bốn phía toàn là hắc y nhân che mặt, trên đầu tường, nóc nhà đứng đầy khắp nơi, hằng hà không biết bao nhiêu, đã thấy vừa ra tới, lúc này liền bị hắc y nhân vây quanh.

 

Nhìn nhìn lại tu vi những người này, thấp nhất cũng có Kết Đan kỳ, thậm chí còn có rất nhiều Nguyên Anh hậu kỳ. Lưu Trường Thanh bị cừu hận làm hôn mê đầu óc lúc này chợt thanh tỉnh lại, kinh hãi, hôm nay mình bất quá cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, thế nào lại lỗ mãng như vậy, thân là chưởng môn một phái lại một mình đi ra ngoài tìm cừu?

 

Muốn lui về trong phòng đã không còn khả năng, chỗ vách tường vừa phá ra đã bị năm hắc y nhân Nguyên Anh hậu kỳ bảo vệ. Đối mặt tử vong uy hiếp, Lưu Trường Thanh sợ hãi run rẩy, cảm giác sinh cơ quá xa vời…

 

Tinh Thần Châu

 

Tác giả: Thiên Sầu