Tinh Thần Châu
Chương 182 : Cảnh báo trường minh
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Bạch Tố Trinh đi tới từng bước một, lúc này tạo thành áp lực lớn lao cho Lưu Trường Thanh, đây là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ! Phất trần trong tay hắn lại xoay chuyển một vòng không kẽ hở.
Bạch Tố Trinh cầm Thanh Minh Kiếm trong tay gia trì thêm một phong ấn, ném vào trong túi trữ vật, phòng ngừa nó lại bị thần thức của đối phương liên hệ. Sau đó gương mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Lưu Trường Thanh đang trốn bên trong phất trần, thân ảnh uyển chuyển màu trắng đột nhiên biến mất trước mắt mọi người.
Vừa xuất hiện trở lại, Bạch Tố Trinh đã giống như một con bướm màu trắng, lâng lâng di động trên không trung. Hai cánh tay ngọc mở rộng ra, bạch y di động, dây lụa buộc mái tóc bay đi, nhất thời mái tóc đen không gió tự động, bay phấp phới chung quanh. Hai móng vuốt dần dần biến dài, ở giữa hai móng vuốt đều có hắc sát quấn lấy, mười ngón càng lúc càng dài hơn một thước.
Dưới ánh lửa thiêu đốt trên mặt đất phụ trợ, lúc này nhìn Bạch Tố Trinh giống như một nữ ma đầu. Cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ đã muốn động thủ, Lưu Trường Thanh khẩn trương tới cực điểm, cũng không biết trấn sơn pháp bảo của Thanh Quang Tông Bạch Ất Phất Trần rốt cục có thể chống đỡ được hay không.
"A!" Trong bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một tiếng kêu khẽ, thanh chấn tứ phương. Thân hình Bạch Tố Trinh chuyển ngoặt, đầu dưới chân trên quơ móng vuốt xé gió bay xuống, đột nhiên hắc sát trên mười móng vuốt bắn ra, hình thành một đạo hắc mang hình trùy, sau đó điên cuồng quyển động hướng những sợi tơ trắng vọt tới.
Một đen một trắng trong nháy mắt va chạm, kích lên một cỗ gió lớn cường đại, đem liệt hỏa thiêu đốt bên dưới mặt đất trong nháy mắt tắt lịm, cơn gió lướt qua, những vật thể đang nóng rực than hồng lại lần nữa bốc cao ánh lửa thiêu đốt. Bốn người Dược gia may là có người che chở, bằng không ba người phàm phu tục tử không bị thương mới là kỳ lạ.
"Phác phác phác phác…" Hắc mang nhảy vào, ngàn vạn những sợi tơ trắng lúc này như muốn bao vây Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh xoay chuyển trong đó, hắc mang tụ tập cùng một chỗ quấy chuyển xung quanh.
"Đoạt đoạt đoạt đoạt…" Hắc mang giống như chiếc kéo sắc bén, chỉ cần đụng tới phất trần liền cắt đoạn. Không bao lâu, tơ trắng tung bay, những sợi tơ vốn đang phấp phơi cũng chỉ còn dư lại không bao nhiêu.
Lúc này Lưu Trường Thanh sợ đến hồn phi phách tán, nghĩ không ra trấn sơn pháp bảo của Thanh Quang Tông không đỡ được một lần công kích chính diện của người ta. Hắn vốn không biết móng vuốt đeo trên tay Bạch Tố Trinh chính là chí bảo của Hồ tộc, cho dù là tu sĩ bình thường đeo vào trong tay, cũng đã có thể đánh vỡ núi đá, huống chi do chính một cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ sử dụng. Nếu như hắn cũng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, có lẽ còn có thể chống đỡ một trận.
Bạch Ất Phất Trần nằm trong tay Lưu Trường Thanh, lại đụng phải Bạch Tố Trinh, pháp bảo phòng ngự thượng phẩm đỉnh cấp cứ như vậy đã bị phế bỏ, không thể không nói là một chuyện thật đáng tiếc, bởi vì pháp bảo nằm trong tay hắn không có cơ hội phát huy đúng với uy lực vốn có của nó. Mạng của Lưu Trường Thanh nguy tại sớm tối, cũng không còn quản tới chuyện gì, phất trần trên tay hướng Bạch Tố Trinh bắn ra ngoài, tay áo lại vung lên, bốn đạo tử quang bắn về bốn phía, lúc này hình thành quang mạc màu tím hình cung tròn, bao phủ hắn bên trong, sau đó lại phóng xuất một thanh phi kiếm hộ trên đỉnh đầu.
Phần còn lại của phất trần tự nhiên không thể gây thương tổn được Bạch Tố Trinh, bị nàng phất tay văng ra. Quang mạc màu tím bên dưới nàng cũng rất tinh tường, chính là Tử Quang Khốn Ma Trận đã giam cầm nàng suốt hai trăm năm tại cấm địa Thanh Quang Tông, bất quá thứ này làm sao có thể ngăn trụ nàng.
Sau mấy canh giờ bay nhanh như điện chớp, trời đã tảng sáng, mười một người tới Yến Tử Thành, lăng không đứng thẳng nhìn xuống. Bên trong thành có một tòa kiến trúc lớn còn đang bốc khói, khói đặc cuồn cuộn nổi lên, dị thường dễ thấy, không ít người còn đang lấy nước cứu lửa, tránh lan sang những căn nhà khác. Thanh Phó chỉ vào địa phương kia quát: "Xuống phía dưới!"
Mười một người bay xuống giữa phế tích, với tốc độ bọn họ tự nhiên sẽ không để những phàm phu tục tử bên ngoài nhìn thấy. Rất nhanh, bọn họ tìm được đầu cùng thân thể Lưu Trường Thanh nằm hai nơi. Đối với việc này, Thanh Phó chỉ nhàn nhạt liếc mắt, khi một người cầm lấy cây phất trần trụi lủi đi tới, vùng lông mày Thanh Phó cau chặt lại, Bạch Ất Phất Trần quý giá nhất ở những sợi tơ, nếu như không có sợi tơ còn có thể được cho là pháp bảo sao? Cuối cùng toàn bộ mọi người tản ra chung quanh tìm kiếm, nhưng thủy chung không tìm được nơi hạ lạc của Thanh Minh Kiếm.
"Tỉ mỉ tìm kỹ lại một lần!" Thanh Phó hạ lệnh cho mọi người, nhìn quanh bốn phía, khi tòa nhà này còn hoàn hảo thì hiển nhiên quy mô không nhỏ, cũng không phải nhà của người bình thường. Hắn thuấn di trực tiếp xuất hiện bên ngoài đường lớn, từ chỗ tối đi ra, bên đường đứng mấy lão giả, hiển nhiên do tuổi tác lớn, không thể giống như thanh niên giúp đỡ cứu lửa. Thanh Phó đi đến, hướng một lão giả chắp tay cười nói: "Lão hỏa kế, là nhà ai vậy? Sao lại bị đốt thành như thế?"
Lão giả hồi lễ, quan sát Thanh Phó từ trên xuống dưới, nói: "Lão ca chỉ sợ không phải người địa phương phải không? Nếu không sao không biết thủ phủ Dược gia của bổn thành?"
"Ta chỉ mới tới nơi này, bất quá cũng cửu ngưỡng đại danh của thủ phủ Yến Tử Thành." Thanh Phó đưa mắt nhìn phủ đệ, hỏi: "Đây là Dược gia sao?"
"Ai nói không phải chứ! Ai! Dược gia luôn thích làm vui lòng người khác, không nghĩ tới gặp họa như vậy, nghe nói đêm qua…" Lão giả quay đầu, nhất thời ngây ngẩn cả người, rõ ràng có một lão đầu đang nói chuyện với mình, thế nào trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi? Chẳng lẽ do mình hoa mắt? Lão giả dùng sức nhu nhu mắt.
Trở lại trong phế tích, mọi người vây quanh, biểu thị không tìm được, Thanh Phó gật đầu, quét mắt nhìn vẻ đổ nát thê lương bốn phía, trầm ngâm một phen, chậm rãi nói: "Trở về thôi!" Mười một người lập tức bay lên không bỏ đi.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu