Tinh Thần Châu
Chương 20 : Phiền não của tân thủ
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
"Ngươi đứng nhìn ngó đông tây làm gì, mau vào trong làm việc đi!" Tên giám công canh gác ở trước cửa hầm, chỉ vào Dược Thiên Sầu không chút khách khí mắng nhiếc.
Tên giám công trong tay cầm theo một chiếc gương đồng, trước khi Dược Thiên Sầu tiến nhập, thì hắn dùng gương chiếu vài cái.
Chăng nhẽ đây là pháp bảo sao?
Đang trong lúc nghi hoặc thì Dược Thiên Sầu đã bị tên giám công đẩy vào mỏ quặng. "Người kế tiếp!"
Dược Thiên Sầu bước vào trong mỏ quặng, đánh giá xung quanh một phen, không hiểu trong hoàn cảnh tối om như thế này thì sẽ khai thác linh thạch bằng cách nào. Chậm rãi tiến sâu vào bên trong, hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối, chưa bao lâu sau, đã nghe thấy bên cạnh có người nhặt được linh thạch rồi! Dược Thiên Sầu lắc đầu ngao ngán, đột nhiên phát hiện ra, trên vách đá trong mỏ quặng có tản mát một chút ánh sáng vụn vặt.
Đây là ánh sáng gì?
Tiến thêm vài bước, ánh sáng càng lúc càng nhiều, bốn vách tường xung quanh bừng sáng, ngay cả mặt đất dưới chân cũng giống như một con đường trải đầy ánh sáng rực rỡ. Dược Thiên Sầu tới gần mới phát hiện, không ngờ đây chính là huỳnh thạch. Bất quá, đó không phải do con người trang bị, mà là do tự nhiên tạo thành. Chuyện này cũng giải thích khúc mắc trong lòng hắn, vì cớ gì trong mỏ quặng không chiếu sáng, mà lại có thể đào bới tìm linh thạch được?
Đứng ở giữa ngã ba mỏ quặng, đang không biết đi theo hướng nào, thì có một thợ mỏ ở phía sau vượt qua mặt hắn, phóng vào một ngã rẽ. Tuy không biết tại sao mà tất cả mọi người đều vội vàng như vậy, nhưng nhất định là sẽ có nguyên nhân. Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu không hề chần chừ, cũng nhanh chân bước vào ngã rẽ đó.
Càng xuống sâu bên trong mỏ quặng, thì càng phát hiện ra nhiều ngã rẽ, giống như tấm màng nhện đan xen lẫn nhau, tạo thành một mê cung ở dưới lòng đất. Dược Thiên Sầu lo lắng, nếu xuống sâu quá sẽ không tìm được lối ra. Nhưng hắn lại nhíu mày, cười thầm chính mình ngu ngốc.
Bởi xung quanh đó, đã mơ hồ nghe thấy tiếng người khác đào xới. Dược Thiên Sầu cũng khóng biết phải đi đâu, nên chọn một cái động khẩu phát ra thanh âm dữ dội nhất, mà chen vào.
"Leng keng..." Bước vào trong động khẩu, trên mặt đất đã xếp từng đống linh thạch hạ phẩm, trong đó còn có thêm vài khối trung phẩm nữa. Một gã thợ mỏ đang vung cuốc ra sức đào bới.
"A! Không sai, không sai, thu hoạch nhiều nhỉ?" Dược Thiên Sầu nhiệt tình cười nói. Theo sau cũng tháo chiếc sọt ở trên lưng xuống, cầm cán cuốc nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm địa phương xuất thủ.
Đại khái, hắn nói rằng, mình bởi vì đắc tội với chưởng môn của Thanh Quang Tông. Hiện giờ sư phụ đã chết, bật người liền bị chưởng môn nhân trả đũa, đưa tới quặng mỏ làm nhân công đào xới linh thạch, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.
"Đường đường là chưởng mòn nhất phái mà lòng dạ quá mức hẹp hòi." Bạch Hồ nhăn mày, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Đệ có Kim Châu, nếu muốn chạy trốn khỏi Thanh Quang Tông, hẳn là không gì ngăn cản được. Vậy sao còn muốn tìm ta hỗ trợ đây?"
"Ha ha! Bạch tỷ anh minh, ta còn chưa nói hết mà tỳ đã đoán trúng rồi!" Dược Thiên Sầu cười cười.
Bạch Hồ liếc mắt nhìn hắn một cái. Theo trong túi hương bên hông, lấy Xuyên Sơn Trảo rag, ném cho hắn.
Dược Thiên Sầu ôm Xuyên Sơn Trảo trong lòng, thần tình mỉm cười toe toét. Bỗng dưng hắn nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Ở trong mỏ quặng, ta thấy đệ tử Thanh Quang Tông cầm một chiếc gương đồng, chiếu lên người ta, Bạch tỷ đã nghe nói đến tác dụng của nó bao giờ chưa?"
"Đó chỉ là pháp bảo thông thường thôi, không có tác dụng gì. Các môn phái trong Tu Chân giới, đều dùng nó để kiểm tra nhân công khai thác mỏ, nếu có người trộm hút linh thạch, liền sẽ bị phát hiện ra. Đệ hỏi chuyện này để làm gi?" Bạch Hồ không khỏi kì quái nói.
"Không có gì đâu, Bạch tỷ, nếu ta chuyển linh thạch vào trong Kim Châu, vậy pháp bảo kia có phát hiện ra được không thế?" Dược Thiên Sầu lại hỏi.
Bạch Hồ khẽ lắc đầu giải thích: "Bình thường, ném linh thạch vào trong túi trữ vật, nó còn không phát hiện ra nổi. Hẳn là bên trong không gian cùa Kim Châu, sẽ càng khó phát hiện hơn ah!"
"Thế sao!" Dược Thiên Sầu thở phào một hơi, gật đầu nói: "Vậy ta cũng an tâm rồi. Tỷ, ta đi trước nhé!"
"A..., đệ...." Bạch Hồ hơi ngạc nhiên. Từ lúc quay về Dược Thiên Sầu toàn hỏi đến chuyện tình linh thạch, sợ là hắn đang muốn ăn trộm đi! Vậy chẳng phái chính mình đã nối giáo cho giặc sao? Vừa kịp phản ứng, muốn gọi hắn quay lại, nhưng lúc này thân ảnh của hắn đã không còn trông thấy đâu nữa rồi.