Tinh Thần Châu
Chương 204 : Lưu bút Đàm Hưu
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Không trì hoãn bao nhiêu thời gian, cuối cùng hai ngàn cực phẩm linh thạch cũng bị Cừu Vô Oán dùng bốn trăm ngàn thượng phẩm linh thạch ra giá mua về. Chúng nhân cũng không hề cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao lúc trước kêu gom hết vào đấu giá một lần cũng là Cừu Vô Oán nói. Bất quá, phản ứng của Phù Tiên Đảo làm cho mọi người hơi ngạc nhiên, lúc ra giá tiền thái độ trông phi thường tiêu cực.
Nhẽ ra linh khí dung nạp trong một khối cực phẩm linh thạch cùng vạn khối thượng phẩm linh thạch cũng không sai biệt lắm. Thế nhưng xoay người một cái đã bán được với giá cao hơn gấp đôi, điểm này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vì bao nhiêu năm qua nó chưa hề xuất hiện ở trong tu chân giới. Mua mấy thứ này về, nhóm đệ tử bình thường khẳng định là không được hưởng dụng, cũng chỉ có nguyên lão uy vọng cao thâm mới đủ tư cách mà thôi. Bình thường pháp bảo mua về là không có nhiều để phân chia cho mọi người. Thứ này thì tương phản, khiến cho nhóm nguyên lão phi thường tra thích.
Bên dưới đài, Dược Thiên Sầu tức giận phát cuồng, mấy vòng đấu giá trước chính mình xuất ra gần tám ngàn cực phẩm linh thạch, cũng tương đương với gần tám trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Một cái vỗ bàn giá tăng lên gấp đôi, hay nói cách khác chính mình đã xuất ra hơn một triệu năm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Lúc này hắn giống như kẻ câm ăn phải hoàng liên, có khổ mà không biết nói với ai.
Nguyên bản trong lòng còn áy náy vì chính mình phá rối trường đấu giá của người ta. Thế nhưng bây giờ người ta lại buôn bán một vốn bốn lời, so với phần trăm trích của chủ bán còn lãi hơn nhiều. Nói vậy, số cực phẩm linh thạch kia đều rơi vào trong túi của Võ gia rồi.
Võ Tứ Hải cũng hề nghĩ giá tiền sẽ nhảy lên gấp đôi. Như vậy thì đành phải xin lỗi Dược Thiên Sầu thôi. Nghĩ thì nghĩ nhưng trên mặt Võ Tứ Hải vẫn rất bình tình, không hề lộ ra một chút cảm xúc nào. Đồng thời cũng long trọng tuyên bố trường đấu giá lần này kết thúc, sôi nổi hoan nghênh mọi người lần sau tiếp tục đến tham gia.
Tan cuộc, mọi người giải tán. Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán bởi vì đã muốn hiện thân, cho nên cũng thản nhiên từ bên trong phòng đấu giá bước ra.
Hai người mua khác, Võ gia an bài bọn hắn theo mật đạo tới gia tộc Võ thị. Theo sau cũng khôi phục chân thân yên lặng qua sông quay trở về "Mạo Nhi Đảo". Không một ai biết hai người mua này là ai. Về phần Dược Thiên Sầu thì ra khỏi mật đạo xong, tự nhiên là thở phì phì quay trở về Tĩnh Khách Trai.
Đợi mấy người Tất Tử Thông theo Mạo Nhi Đảo quay về Tĩnh Khách Trai xong, thì cũng tấm tắc vây quanh người Dược Thiên Sầu mà đánh giá. Cũng biết rằng hắn lắm tiền nhưng không thể nghĩ ra, hắn lại nhiều tiền đến mức như vậy. Võ Lập Tuyết thì đứng ở phía xa, không ngừng ngoái cổ quan sát, nàng suy nghĩ thật lâu mà vẫn chưa thông một cái vấn đề Đó là tại sao hắn có nhiều tiền như vậy.
Dược Thiên Sầu nhấc chân ngồi xuống ghế, hướng đám người nhìn hơi xem thường, tức giận nói: "Đừng quấy rầy ta, đang buồn phiền muốn chết đây."
Tiến vào trong từ đường Võ gia, Võ Tứ Hải dẫn cả nhóm đến chính đường. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn, thấy bên trông sắp xếp rất nhiều bài vị. Hiển nhiên đây là bài vị của tộc nhân đã khuất trực thuộc Võ gia. Hắn không khỏi thầm nhủ: "Lão gia hỏa đưa mình đến nơi này làm gì nhỉ?"
Theo sau, tiếp tục ngước mắt nhìn lên bức họa treo trên tường. Trong bức họa là một lão nhân thần tình phiêu dật, một thân trường bào quá chân, đang khoanh tay đứng sừng sững ở trên đỉnh núi, hơi nghiêng đầu ngắm nhìn sao trời. Khiến cho người xem cảm giác, lão nhân phi thường xuất thần thoát tục, cô ngạo thế nhân, ở dưới góc bức họa còn thấy mấy hàng chữ nhỏ, Dược Thiên Sầu liền ngưng thần nhìn kĩ.
Võ Tứ Hải thắp một nén nhang dâng cao qua đầu. Theo sau bốn người Võ Lập Thành cũng thắp hương, cung kính cúi lạy và đem hương cắm vào trong lư. Tất Tử Thông chứng kiến Dược Thiên Sầu dùng thần tình nghi hoặc đánh giá xung quanh, thì hắn cầm một nén nhanh đưa sang nói: "Bức họa treo trên chính đường là tranh vẽ tổ tiên ta. Dược Huynh không ngại thì cũng thắp hương để bày tỏ lòng kính trọng đi."
Lúc này Dược Thiên Sầu đang chăm chú nhìn vào bức tranh kia. Miệng há to như vậy, không biết hắn đã nhìn thấy cái gì?
Hắn là bị mấy hàng chữ ở dưới góc bức tranh làm cho sợ ngây người, dưới đó viết:
I"Tiên hiền thường nói Thiên Nhược Hữu Tình*, năm xưa còn trẻ ta không hiểu, bây giờ tuổi đã biết suy xét, cũng thưởng thức ra vài phần thâm ý. Nhưng muốn hối hận cũng quá muộn rồi! Giờ vẽ lại bức tranh tiên hiền Tất Trường Xuân, để cho hậu thế chiêm ngưỡng, Đàm Hưu lưu bút!"
PS: * Trời nếu có tình.