Tinh Thần Châu

Chương 225 : Kính lễ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Phù Tiên Đảo Vạn Phân Viên, trong khoảng thời gian này Phí Đức Nam thật khổ! Thật vất vả mới cải thiện được quan hệ cha con, hôm nay lại xuống dốc không phanh, đánh về nguyên hình. Phù Dung lại lần nữa xem phụ thân như người xa lạ, thậm chí còn luôn luôn lảng tránh, không muốn thấy hắn. Nguyên nhân sự tinh tự nhiên do Dược Thiên Sầu bị trục xuất Phù Tiên Đảo. Phí Đức Nam cũng là lão thành tinh, tự nhiên cũng đã nhìn ra nữ nhi cùng tên hỗn đản đã gần gũi xác thịt, thế nhưng hắn không chịu cũng vô dụng, ai kêu nữ nhi thích hắn. Hắn chỉ đành mỗi ngày chuyển vòng trong tông môn, mong muốn có thể thu được một chút tin tức của tiểu tử kia.

 

Mấy ngày nay Phù Dung cũng không còn tâm tư đi tu luyện, suốt ngày nằm trên giường trong phòng, nhìn dây chuyền tử kim đờ ra, đây là Dược Thiên Sầu luyện chế cho nàng, dây chuyền tử sắc có một tiểu tinh cầu trong suốt như nước, bên trong hình cầu có một điểm nho nhỏ đỏ bừng, trông rất đẹp mắt. Dược Thiên Sầu từng nói cho nàng, màu đỏ tươi bên trong chính là một giọt máu của hắn, cũng không biết hắn làm sao bỏ vào được.

 

"Huynh không cần ta nữa sao? Huynh ném ta mặc kệ sao?" Phù Dung nhìn dây chuyền trong tay, thì thào tự nói, nước mắt lại thấm trớt chiếc gối trên đầu. Những lời này mấy ngày nay không biết nàng đã lặp lại bao nhiêu lần.

 

"Ai không cần nàng vậy?" Trong phòng đột nhiên xuất hiện một thanh âm quen thuộc. Phù Dung quay đầu vừa nhìn, Dược Thiên Sầu một thân hắc y, đầu đội mũ dưa đang đứng nhìn nàng cười hắc hắc không ngừng. Phù Dung bật người ngồi dậy, lau đôi mắt, còn tưởng rằng mình đang nhìn lầm. Dược Thiên Sầu cạc cạc cười nói: "Thế nào? Ngay cả lão công cũng không nhận thức sao?"

 

"Dược Thiên Sầu!" Ánh mắt Phù Dung sáng lên, lúc này đề trần đôi chân từ trên giường chạy xuống, trực tiếp nhảy lên trên người Dược Thiên Sầu, ôm chặt không tha, vùi đầu khóc ô ô liên tục. Dược Thiên Sầu dùng hai tay ôm mông nàng sờ sờ, tấm tắc nói: "Thế nào lại thấy khớp xương rồi? Có phải thời gian dài không có thứ đó? Không thư thái như lúc mò trước đây."

 

Nghe vậy, Phù Dung cũng không khóc được nữa, hoa một tiếng từ trên người hắn tuột xuống tới, tự mình dùng tay sờ sờ, nhíu mày nói: "Hình như là gầy một chút, huynh không thích sao?"

 

"Ai!" Dược Thiên Sầu thở dài một tiếng, ôm nàng bế xốc lên đến giường đặt xuống, chính hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi chân vừa đạp dơ trên mặt đất của nàng, cẩn thận tỉ mỉ giúp nàng phủi sạch sẽ, cầm lấy đôi giày giúp nàng mang vào, vừa nói: "Phù Dung nhà tay đẹp thì xinh đẹp, thế nhưng nếu gầy ốm như cây củi thì không đẹp nữa, sau này nhớ kỹ phải ăn nhiều một chút, đừng tưởng rằng tới Kết Đan kỳ không ăn gì thì được, nàng xem những lão già ở Phù Tiên Đảo bình thường không chịu ăn gì không? Già thì không nói, còn gầy ốm, nàng nghĩ nàng biến thành như vậy đẹp mắt không? Dù sao ta không thích đâu."

 
 

"Đã biết." Quan Vũ gật đầu nói.

 

Dược Thiên Sầu thay quần áo chợt dừng lại, trầm giọng nói: "Lần này xuất chiến, ngươi nên chuẩn bị tâm lý, chỉ sợ nhất định không tránh được thương vong."

 

"Ta minh bạch. Chiến tranh không có khả năng không chết người." giọng nói Quan Vũ có điểm nặng nề.

 

Thay xong một thân trang phục màu đen, hai người cùng hướng nơi tác chiến quân doanh đi đến, bên trong có một chiếc bàn dài, các liên trưởng, cai trưởng đều đã sớm cung kính bồi tiếp, vừa thấy hai người tiến đến, có người hô to: "Đứng lên!"

 

Tất cả đều "bá" một tiếng đứng dậy, hướng Dược Thiên Sầu chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, cùng kêu lên: "Thủ lĩnh!"