Tinh Thần Châu

Chương 23 : Thu một tiểu đệ

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Ngày thứ hai thu hoạch phong phú, Dược Thiên Sầu mang theo hai con thỏ rừng nướng tìm tới Thạch Tiểu Thiên, chỉ thấy hắn cười tít mắt vui vẻ đang đào xới không ngừng. Hai cái sọt đựng đầy tràn, trên mặt đất cùng đặt một đống lớn linh thạch, Dược Thiên Sầu lấy làm kinh hãi, nhìn vị trí hắn khai thác hỏi: "Hình như mới đào được một phần ba phải không? Đã có nhiều như vậy rồi à?"

 

Thạch Tiểu Thiên cười đáp: "Sư thúc tìm được địa phương này thật sự là tốt quá, hiện tại đào cũng đã đủ cho chúng ta nộp lên bảy tám lần rồi, chỉ là nhiều linh thạch như vậy thực không tiện vận chuyển ra ngoài."

 

Dược Thiên Sầu không nghĩ tới mình tìm được chỗ nhiều linh thạch như vậy, nên trầm giọng nói: "Không thể giao ra hết một lằn, phải giấu lại thật nhiều, dùng phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Ta đã tìm được một mạch khoáng tốt hơn rồi."

 

"A! Sư thúc lại tìm được một mạch khoáng nữa ư, vậy không phải sẽ đủ cho chúng ta khai thác thêm một thời gian dài nữa sao?" Thạch Tiểu Thiên cao hứng nhảy dựng lên.

 

"Ăn trước đã." Dược Thiên Sầu đưa qua một con thỏ rừng cho hắn, vừa ăn vừa nói: "Để cho ta tìm một chỗ, đem toàn bộ linh thạch giấu lại." Nói xong nhìn phản ứng của Thạch Tiểu Thiên. Nếu thấy gã có chút do dự, chỉ sợ hắn phải suy nghĩ lại chuyện hợp tác sau này của hai người.

 

Làm hắn thỏa mãn chính là, Thạch Tiểu Thiên cắn thịt thỏ, không chút do dự nói: "Tất cả do sư thúc làm chủ." Kỳ thực gã nghĩ rất đon giản, linh thạch ở đây đào móc dùng rất ít sức, sư thúc ngay cả địa phương tốt như vậy cũng chịu dẫn hắn đến, còn có gì không thể tin tường. Huống chỉ hắn còn có thể tùy thời tìm được thực vật đến, ở chỗ này xem như là có mánh khóe thông thiên lắm rồi.

 

"Tốt!" Dược Thiên Sầu nói: "Sau này không nên gọi là sư thúc nữa, muốn làm cho ta già lão đi hà?"

 

"Vậy không tốt đâu?" Thạch Tiểu Thiên nhả thịt ra, ở thời đại đẳng cấp sâm nghiêm hiện tại, không làm rõ bối phận thì sao được?

 

Dược Thiên Sầu vung tay lên: "Không có gì là không được cả."

 

"Được, vậy ta nên gọi sư thúc là gì?"

 
Mục đích đến của Lục Vạn Thiên chính vì tìm Dược Thiên Sầu, cho nên nhẫn nại đi theo mọi người từng bước đến mỗi huyệt động quan sát, kết quả nhìn hết toàn bộ huyệt động một lần, cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt giống như đã từng quen biết. Tuy rằng đều là hậu bối đệ tử, nhưng đều từng cung kính đối với hắn, hôm nay trở thành dạng này làm hắn cũng tránh không được có chút cảm khái.

 

Khúc Bình Nhi cũng ôm chung một mục đích, thật muốn nhìn xem vị tài tử kia đã thế nào, lại sợ nhìn thấy tình cảnh thê thảm khó coi, lại không thể nào nói rõ được tâm tình hiện tại. Kết quả không nhìn thấy được hắn, không khỏi càng thêm lo lắng, thầm nghĩ: "Đều nói trong linh thạch quáng chuyện người chết đều rất bình thường, chăng lẽ hắn cũng..."

 

"Cao sư diệt, toàn bộ thợ mỏ đều ở chỗ này sao?" Trong lòng Lục Vạn Thiên nghi hoặc, nhíu mày hỏi.

 

Cao Sĩ Bình cung kính nói: "Bẩm, có một số đệ tử được trưởng lão trong tông môn dặn dò chiếu cố, tự nhiên là không thể để ở đây. Nếu sư thúc muốn nhìn, thì mời đi theo đệ tử." Thấy Lục Vạn Thiên gật đầu đồng ý, Cao Sĩ Bình dẫn theo mọi người hướng một loạt nhà ở trên sườn núi đi tới.

 

Mới vừa đi lên sườn núi, mọi người liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Lục Vạn Thiên quay đầu nhìn lại, thấy một đệ tử trẻ tuổi đang phơi nắng ngủ ngon lành, không khỏi nhíu mày hỏi: "Đây là có chuyện gi?"

 

Kỳ thực Cao Sĩ Bình vừa đi lên sườn núi liền phát hiện Dược Thiên Sầu đang phơi nắng, liền hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Tổ tông của ta, đổi cho ngươi địa phương tốt không phải cho ngươi ngủ cho yên sao, ngươi ở đâu không ngủ, lại ngủ ở đây, lần này bị ngươi hại chết rồi."

 

Nghe được Lục Vạn Thiên nói, hắn cuống quýt chạy tới kêu lên: "Dược sư đệ, Dược sư đệ, mau tỉnh lại, trưởng lão tông môn tới."

 

Dược Thiên Sầu đang ngủ ngon lành, xoay người không muốn đứng lên, bỗng nhiên nghe được có người nói trưởng lão tông môn tới, trong đầu trong nháy mắt hiện lên Ngô Bảo Như, lúc này có xung động muốn chụp lấy một cây gậy sắt, đáng tiếc cái gì cũng không mò được, lập tức mở đôi mắt đang buồn ngủ mông lung quát: "Mẹ nó! âm hồn không tiêu tan, ở nơi nào? Ở nơi nào?"

 

"Tổ tông của ta, miệng ngươi hãy lưu tình!" Cao Sĩ Bình thiếu chút nữa muốn hô đi ra, nhanh tay lôi kéo hắn nói: "Sư đệ đừng mơ hồ nữa, ngay ở đây nè."