Tinh Thần Châu
Chương 269 : Nghĩ không ra
Ngày đăng: 09:51 18/04/20
Mấy người cùng quay đầu lại, trái tim Dược Thiên Sầu nhảy bịch bịch, giả vờ như không nghe thấy, vẫn đi về phía trước. Đi tới được vài bước ngoài phòng, thanh âm Tất Trường Xuân lại lần nữa truyền ra: "Còn dám đi, cần thận ta chém hai đùi của ngươi."
Dược Thiên Sầu giật mình, liền nhanh chóng dừng lại, khoan thai quay đầu, xấu hổ cười nói: "Lão tổ tông gọi ta sao?"
Tất Trường Xuân không để ý đến hắn, nhìn bốn người Tất Thủ Chế trầm giọng nói: "Các ngươi đi, hắn lưu lại." Bốn người đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, không biết lão tổ tông vì sao muốn một mình lưu lại hắn, tuy có do dự, nhưng không dám dây dưa, lúc này rất nhanh rời đi. Khi đi ngang qua Dược Thiên Sầu, mấy người vạn phần xin lỗi lắc đầu, quái thì chỉ biết quái lão tổ tông quá cường hãn, dù cho có quan hệ tốt với Dược Thiên Sầu, cũng không dám nói nhiều cho hắn. Võ Tứ Hải càng lộ ra biểu tình ngươi tự cầu nhiều phúc.
Phi hành toa mang theo bốn người bay lên không rời đi rất nhanh, ánh mắt Dược Thiên Sầu đứng bên dưới lưu luyến không rời, thẳng đến khi trên không trung không còn hình bóng của phi hành toa mới xoay người lại. Ánh mắt Tất Trường Xuân dao động một phen trên người hắn, thoáng có chút nghi hoặc nói: "Kỳ quái, ta lại nhìn không thấu tu vi của ngươi, đây rốt cục là nguyên nhân ra sao?"
"Vãn bối từ bắt đầu Luyện Khí kỳ, đã không còn ai có khả năng xem thấu tu vi của vãn bối, hẳn là do trời sinh." Dược Thiên Sầu nói xong bỗng nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Tiền bối không phải vì nhìn không thấu tu vi của vãn bối nên lưu vãn bối lại đó chứ?"
"Trời sinh? Còn có thể chất như vậy? Lão phu chưa từng nghe thấy." Tất Trường Xuân nhíu nhíu mày, không trả lời câu hỏi của hắn. Dược Thiên Sầu đứng đối diện ngay lúc này cảm giác được một cỗ thần thức đọng như thực chất đang tra xét thân thể mình một vòng, phảng phất như có hai tay đang sờ tới sờ lui trên người mình, khiến cho cả người không được tự nhiên, rồi lại không dám phản kháng.
Điều tra xong, Tất Trường Xuân lắc đầu nói: "Ta còn cho rằng có thủ thuật gì có thể che mắt giấu diếm được lão phu, xem ra thực sự là trời sinh." Dứt lời nhìn Dược Thiên Sầu xua tay nói: "Không có việc gì nữa, ngươi cũng đi thôi!"
"Ách..." Dược Thiên Sầu thần tình co quặp, trong ngực nhất thời đem mười tám đời tổ tông của Tất Trường Xuân ân cần thăm hỏi một lần, chỉ vì vậy mà lưu lại lão tử, sự tình xong thì bảo lão tử cút, thật là quá kiêu ngạo đi thôi! Nhiều ít cũng phải cấp cho lão tử chút an ủi tinh thần chứ!
Dược Thiên Sầu thu lại phi kiếm trên mặt đất, đi theo vài bước, trong ngực một trận cuồn cuộn, trong miệng chợt ngọt, không kịp dừng lại "phốc" một tiếng liền phun ra một ngụm máu. Hạc Ly vừa đi phía trước vừa quay đầu lại cười nói: "Không có vấn đề gì quá lớn, sư phụ hạ thủ có chừng mực."
Mẹ nó! Có bản lĩnh ngươi từ địa phương cao như vậy ngã xuống thử xem. Dược Thiên Sầu trừng mắt, trước khi đi còn không quên tàn bạo hướng gian nhà của Tất Trường Xuân dùng ánh mắt phát tiết. Lại không hay biết bên trong phòng truyền đến tiếng lầm bầm của Tất Trường Xuân: "Quái sự, lúc tiểu tử này vận chuyển chân nguyên, thế nào lại cảm giác được một cỗ khí tức liệt hỏa? Tỉ mỉ kiểm tra lại không phát hiện được gì...
Hai người đi thêm vài trăm thước bên trong rừng cây xanh ngắt, đi tới một khu đất địa thế bằng phẳng nhưng lại mọc đầy cỏ dại hoang vu, Hạc Ly chỉ vào khu đất hoang phương viên trăm thước cười nói: "Chờ sau khi ngươi lành vết thương, khối đất này giao cho ngươi khai khẩn, ngươi có thể ở chỗ này kiến tạo chỗ ở, cần vật liệu gỗ thì tự mình chặt cây, sau khi xây xong phòng ở, ta sẽ đưa hạt giống tới cho ngươi."
Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Trồng rau?"
Hạc Ly quay đầu cười nói: "Đúng, trồng rau, sau này chúng ta có thể làm bạn."
Nghe vậy Dược Thiên Sầu mờ mịt nhìn chung quanh khối đất hoang, có điểm không nghĩ ra, cảm giác giống như đang nằm mơ, thế nào không nghĩ ra bản thân lại bị buộc điừồngrau...