Tinh Thần Châu

Chương 31 : Đơn đấu

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Thạch Tiểu Thiên vừa vào trong viện, từ chính điện đạo quan đối diện phanh một tiếng một thân ảnh bay ngược ra, nhìn thấy rõ liền lấy làm kinh hãi, đó không phải ai khác mà chính là Dược Thiên Sầu, liền giúp đỡ hắn đứng lên.

 

Ngay sau đó ngay cửa chính điện nhảy ra Linh Thạch tiên nhân, tay cầm kiếm hướng Dược Thiên Sầu chửi mắng: "Ta còn tưởng cao nhân phương nào đến đây nháo sự, nguyên lai cũng là một tu sĩ Luyện Khí thập cấp, thật to gan, không ngờ còn dám theo ta đùa giỡn!"

 

Thạch Hữu Thiên cũng vừa chạy vào, vừa vặn nhìn thấy được tràng diện này, ý niệm tiên trưởng đánh không thắng Linh Thạch tiên nhân liền xuất hiện ở trong đầu hắn.

 

Dược Thiên Sầu nhìn trường sam đã nghiền nát trên người, đưa tay lau khóe miệng ướt át một màu đỏ tươi, hai mắt khép lại, không khỏi cười nhạt.

 

Hắn và Linh Thạch lúc mới vào trong còn đang khách khách khí khí, bởi một ít vấn đề đối phương cũng thành khẩn trả lời. Nguyên lai Linh Thạch tiên nhân đáp ứng Thạch Hữu Thiên làm đồ đệ cũng là có, nhưng cũng không phải nhìn trúng căn cốt của hắn, trên thực tế Thạch Hữu Thiên cũng không có linh căn, Linh Thạch bất quá chỉ coi trọng thân phận, muốn lợi dụng hắn hành sự tại thế tục, sau đó nghe nói trong nhà hắn có giấu tiên nhân, lúc này Linh Thạch đành bỏ đi ý niệm lợi dụng trong đầu, chỉ vì sợ nhóm lửa trên thân, chọc phải phiền phức không nên dây vào.

 

Nhưng làm cho nghĩ không ra chính là, lai lịch của Linh Thạch thật đúng là không tầm thường, hắn xuất thân từ tu chân đại phải Phù Tiên Đảo của Hoa Hạ đế quốc, tổ phụ của hắn từng là trưởng lão của Phù Tiên Đảo. Sau khi tổ phụ của hắn qua đời, đến phụ thân hắn thì gia đình hắn ở Phù Tiên Đảo cũng xuống dốc. Phù Tiên Đảo cùng môn phái khác bất đồng, có một quy định kỳ quái, đệ tử môn hạ nếu như liên tục ba lần không thể trúc cơ, sẽ bị đuổi ra khỏi môn phía tự tìm đường mưu sinh, Linh Thạch chính bởi vì như vậy nên mới bị đuổi ra khỏi Phù Tiên Đảo, cho nên lưu lạc tới đây.

 

Lúc trước, có thể lo sợ Dược Thiên Sầu coi thường hắn, nên đã nói cho Dược Thiên Sầu nghe một bí mật. Hiện tại tuy rằng hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể quay trở lại Phù Tiên Đảo, bởi vì tổ phụ hắn từng là trưởng lão. Bất luận người nào có linh căn đều có thể dùng lệnh bài gia nhập vào Phù Tiên Đảo. Nhưng lệnh bài chỉ dùng được một lần sẽ bị lấy lại, cho nên hắn muốn nhìn xem mình ở bên ngoài có cơ hội đạt được Trúc Cơ kỳ hay không, sau đó mới trở lại, bằng không lỗ mãng chạy về, lần sau trúc cơ không được lại bị đuổi trở ra, hẳn là sẽ không còn cơ hội trở về.

 

Dược Thiên Sầu vừa lúc trốn thoát khỏi Thanh Quang Tông, không nơi nào tìm được Trúc Cơ Đan, đến nơi đây chính vì hỏi thăm chuyện Trúc Cơ Đan, hiện tại nghe được trong tay hắn có vật này, trong lòng hắn làm sao không cao hứng, lại hỏi hắn bất luận kẻ nào cầm lệnh bài có thể gia nhập vào Phù Tiên Đảo hay sao?

 

Linh Thạch không chút nghi ngờ, bởi trong lòng hắn đã cho rằng Dược Thiên Sầu đã là đệ tử của một môn phái nào đó, rất tự tin nói cho hắn, Phù Tiên Đảo chỉ nhận thức lệnh bài chứ không tiếp thu người.

 

Dược Thiên Sầu vui mừng, hỏi Linh Thạch có thể tặng Phù Tiên Lệnh cho hắn hay không. Linh Thạch nghe đến đó thất kinh, thầm mắng chính mình lắm miệng, lại sợ Dược Thiên Sầu cướp đoạt, đành uyển chuyển dùng lời cự tuyệt.

 

Linh Thạch thật đúng không hề đoán sai, Dược Thiên Sầu thực sự ôm tâm tư muốn đánh cướp, nhìn thấy dùng mềm không được, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đòi lấy. Nhưng Phù Tiên Lệnh là hi vọng cuối cùng trởi lại Phù Tiên Đảo của Linh Thạch, tự nhiên không chịu đưa. Một người cưỡng bức, một người không cho, rốt cục hai người vung tay. Linh Thạch bởi vì nhìn không ra tu vi của Dược Thiên Sầu, ban đầu còn sợ hãi, liều mạng phản kháng, mấy chiêu sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, không ngờ Dược Thiên Sầu cũng chỉ có tu vi Luyện Khí thập cấp.
Lại không biết Linh Thạch càng hoảng sợ, vốn cho rằng tuy giết không được đối thủ nhưng cũng có thể bức lui hắn, tạo cho mình cơ hội bỏ chạy, nhưng tên này quả thực là người điên, căn bản không hề quan tâm sự chết sống.

 

"Ta với ngươi có thù giết cha a! Đáng giá cho ngươi làm như vậy!" Tâm niệm vừa hiện, Linh Thạch liền thu kiếm bật lui ra sau.

 

"Phanh!"

 

Dược Thiên Sầu cuồng tính bộc phát, không thu được thế kiếm, trực tiếp chém đứt một góc tường sụp đổ, thiếu chút nữa chôn luôn Linh Thạch bên dưới. Người sau trong lòng run sợ nhìn phía sau đã không có đường lui, phía trước lại có Dược Thiên Sầu đang đạp lên đất đá vụn, xuyên qua bụi mù, đằng đằng sát khí cầm kiếm chém tới.

 

Liều mạng! Linh Thạch huy kiếm đâm tới, hàn quang hiện lên, đương một tiếng, trường kiếm trong tay chấn động, không còn hình bóng, một thanh kiếm băng lãnh gác lên trên cổ hắn.

 

"Dừng tay! Ta cho ngươi!" Linh Thạch tiên nhân cuống quýt hô.

 

Dược Thiên Sầu khặc khặc cười nói: "Giết ngươi thì đồ vật cũng là của ta."

 

Linh Thạch lộ vẻ sầu thảm cười: "Giết ta bảo chứng ngươi tìm không được, thứ đó bị ta giấu đi rồi."

 

Dược Thiên Sầu cau mày, lại nhìn thẳng vào hai mắt Linh Thạch, bỗng nhiên thu thanh kiếm gắc trên cổ hắn trở về, lạnh lùng nói: "Không cần dông dài, lấy thứ đó ra, ta không giết ngươi nữa!"