Tinh Thần Châu

Chương 315 : Có điểm tối

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


A! Náo nhiệt a! Dược Thiên Sầu từ thật xa liền nhận thấy được một đám người đông đảo đứng ngay cửa sơn trại, ngự kiếm rơi xuống, một đám người liền quỳ lạy trên mặt đất, cùng kêu lên nói: "Gặp qua tiên sinh!"

 

"Ha hả, không cần đa lễ, đều đứng lên đi!" Dược Thiên Sầu cười ha hả đưa tay vẫy, phóng mắt nhìn lại, thứ gì cũng có, màu sắc đủ loại, nhất là đều có bộ long, đây quả thực là thượng vàng hạ cám thật kỳ lạ, không hổ là yêu ma quỷ quái.

 

Lũ yêu quý đang len lén quan sát hắn, thấy gương mặt hắn đầy dáng tươi cười, đều nghĩ hắn không khó ở chung. Mộc Nương Tử đứng thẳng dậy đi tới, vòng tay đón chào nói: "Thỉnh tiên sinh vào trong."

 

Dược Thiên Sầu nhìn mọi người cười gật đầu, đi thẳng vào. Nếu như đặt ở trước

 

Iđây, chỉ sợ một lần nhìn thấy nhiều nhân vật tu vi Độ Kiếp hậu kỳ như vậy, hắn khả năng còn có thể có chút khiếp đảm, nhưng hôm nay tâm tinh lại khác hẳn, đặc biệt hai ngày nay nghe được lời đàm luận ngưu bức của Tất Trường Xuân, lại nhìn đám yêu vương và quỷ vương hùng cứ một phương, thật cảm thấy cũng không có gì đáng sợ.

 

Ánh mắt lũ yêu quý lấy hắn làm trung tâm, theo hắn di động. Xen lẫn với ánh mắt đầy lửa nóng của Vưu Phượng Kiều trong đó, rất có ý tứ hàm xúc chỉ hận không lập tức bước lên bắt chuyện, thế nhưng vì thân phận, nàng ta nhiều ít có điểm sợ, tự mình không dám lỗ mãng, thấy Mộc Nương Tử đi cạnh Dược Thiên Sầu bồi cười, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ khó thể che giấu, có điểm vị đạo như nghiến răng nghiến lợi.

 

Ngu Cơ thấy ánh mắt Dược Thiên Sầu đảo qua trên người mình, dù dừng cũng chưa dừng một chút, sắc mặt nhất thời càng trắng thêm vài phần, tâm trạng một mảnh thê thảm, thân phận đối phương hôm nay cao không thể với tới, thanh niên nhân luôn có tính mạng nguy trong sớm tối trong tay mình ngày xưa, quả nhiên đã quên mình, nhớ tới phu quân đã chết đi, nghĩ có chút không đáng.

 

Nàng đã không biết ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn thấy quá nhiều người, lại ăn mặc hình dáng đủ màu sắc, con mắt hắn đã choáng váng, làm gì còn tâm tư phân biệt ai là ai, bằng không chỉ bằng Cửu U Minh động bên dưới Quỷ Vương đại điện của nàng cũng đã đủ hấp dẫn hắn.

 

Mộc Nương Tử đang dẫn đường bỗng nhiên phát giác Dược Thiên Sầu đi chưa được mấy bước liền ngừng lại, không khỏi hỏi: "Tiên sinh, có gì sai sao?" Một đám yêu quỷ cũng ngừng theo.
Vưu Phượng Kiều bày ra hình thái ngượng ngùng của nữ nhi, dùng giọng nói không biết xấu hổ trả lời: "Tạ ơn tiên sinh khích lệ."

 

Tiểu tao hóa có chút ý tứ! Dược Thiên Sầu nhịn không được có chút hứng thú nhìn những nơi lồi lõm của nàng ta, lập tức cười ha ha vung tay lên, đi nhanh vào trại, một đám yêu vương và quý vương đi theo, khí thế làm cho người nào đó cảm giác đường làm quan rộng mở.

 

Bậc thang ngoài đại thính đã được sắp xếp chỗ ngồi, Dược Thiên Sầu không chút khách khí chiếm giữ địa vị cao, bao quát yêu vương và quý vương, một cỗ hào hùng dấy lên trong lồng ngực. Mộc Nương Tử đứng thẳng bên cạnh hắn cười nói: "Tiên sinh, yêu vương cùng quỷ vương chấp chưởng các nơi đều theo sự phân phó của tiên sinh thu thập không ít linh thảo, đã gửi lại trong khố phòng."

 

"Nga!" Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên: "Linh thảo lưa trong ngọc điệp đều đã hái đủ rồi sao?"

 

Mộc Nương Tử cười khổ lắc đầu: "Không có, tiên sinh có điều chẳng biết, bên trong ngọc điệp miêu tả hơn một ngàn loại linh thảo, cực phẩm nhất có chín vị linh thảo cũng chưa hái được cây nào, dù là hơn mười vị đỉnh cấp linh thảo cũng thật quá mức thưa thớt, chỉ miễn cưỡng hái được vài vị, những thứ khác đã gom đủ hết."

 

"Ngươi nói đỉnh cấp linh thảo đã hái được vài vị? Đi, mau đưa ta đi nhìn." Dược Thiên Sầu nhất thời ngồi không yên, đứng bật dậy.

 

Hiểu ra đỉnh cấp linh thảo đều có trình tự không khác với Thất Tinh Huyết Lan a! Về phần cực phẩm, càng khó cầu, đều là cấp bậc không khác gì tru Đàm Bà La Hoạ, loại cực phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hắn vốn chỉ ôm tâm tình xem thử mà thôi. Bất quá hái được đỉnh cấp linh thảo đã làm cho hắn rất ngoài ý muốn.