Tinh Thần Châu
Chương 317 : Lễ gặp mặt
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Bên ứong ô Thác Châu, Bạch Tố Trinh chuyên tâm phá giải cấm chế trên Thanh minh kiếm, đem chuyện quản lý Phiêu Miểu Cung hàng ngày đều giao phó cho Khúc Bình Nhi. Khúc Bình Nhi đã được giải toàn bộ khúc mắc cũng nhận lấy trọng trách, không nghĩ loạn, có việc làm, hơn nữa có ái tình cùng lão công chăm sóc, nàng vốn là mỹ nữ, càng tỏa sáng ra mị lực kinh người. Lúc này đã lộ ra dáng dập khôn khéo của nữ cường nhân, chỉ huy mọi người cẩn thận xử lý linh thảo do Dược Thiên Sầu thu về.
Nam nhân nhà mình ở bên ngoài dốc sức làm việc, mình nhất định phải xem trọng gia đình cho hắn, những linh thảo này nói không chừng là hắn liều mạng làm ra. Khúc Bình Nhi mỹ lệ còn đang miên man suy nghĩ, ngay tai xuất hiện thạnh âm Dược Thiên Sầu: "Bình nhi, ta còn có hai gốc linh thảo, nàng nhất định phải cản thận xem chừng, đồng thời mau chóng sinh sôi phát triển ra."
Vừa nói xong, Khúc Bình Nhi liền phát hiện ở trước mặt mình có hai gốc linh thảo hình dạng quái dị, thấy vật không gặp người, vô ý thức nhìn chung quanh một chút, thanh âm trêu tức của Dược Thiên Sầu lại lần nữa truyền đến: "Đừng loạn nhìn chung quanh, chậc chậc! Binh nhi nhà ta thực sự càng ngày càng đẹp, phải chờ a! Không qua bao lâu, lão công sẽ trở lại hầu hạ nàng, cạc cạc..."
Thanh âm dần dần biến mất, gương mặt Khúc Bình Nhi nổi lên một trận ửng hồng, thầm hừ một tiếng, nam nhân xấu xa nói câu hầu hạ kia, trong lòng nàng tự nhiên hiểu rõ ràng là chuyện gì. Thoáng chốc, đưa tay cẩn thận thu hồi hai gốc linh thảo mà Dược Thiên Sầu dặn dò cần thận chăm sóc...
Trêu đùa Khúc Bình Nhi vài câu, tâm tình Dược Thiên Sầu thật tốt, nhìn Mộc Nương Tử gật đầu nói: "Lần này ngươi làm không tệ."
"Tiên sinh quá khen." Mộc Nương Tử hiểu ý cười nói.
Dược Thiên Sầu vung tay lên nói: "Đi, đi ra ngoài nhìn."
Hai người trở lại đại thính, những người bên dưới đang châu đầu ghé tai liền an tĩnh xuống tới. Dược Thiên Sầu ngồi trở lại ghế cao, xem kỹ lũ yêu quỷ phía dưới, thấy trên tay không ít người còn cầm ngọc điệp, nghĩ lại trong lòng có sở ngộ. Hắn quay đầu lớn tiếng nói: "Mộc Nương Tử, bốn kiện đỉnh cấp linh thảo do yêu vương hay quý vương nào đưa tới?"
"Ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao?" Dược Thiên Sầu quay đầu lại quét mắt, giọng nói có điểm lãnh.
Lúc này Vưu Phượng Kiều sợ đến trái tim nhảy thình thịch, nhưng vẫn cắn răng bài trừ dáng vẻ tươi cười hành lễ nói: "Ta có kiện bảo vật đặc thù muốn dâng cho tiên sinh làm lễ gặp mặt, còn thỉnh tiên sinh vui lòng nhận cho."
"Đặc thù bảo vật?" Sắc mặt Dược Thiên Sầu thoáng hòa hoãn, xoay người lại nói: "Không biết yêu vương có bảo vật đặc thù gì? Không ngại mang ra đánh giá." Vừa nghe có bảo bối đưa cho mình, hắn lập tức trở nên dễ nói chuyện.
Lũ yêu quỷ cũng có chút hiếu kỳ, không biết Vưu Phượng Kiều có bảo vật đặc thù gì. Mà Vưu Phượng Kiều liếc mắt nhìn đoàn người, có chút hơi làm khó nói: "Tiên sinh, lễ vật gặp mặt thật sự không có phương tiện biểu diễn ngay trước mặt mọi người, có thể hay không...
Con mắt Dược Thiên Sầu càng thêm sáng sủa, lẽ nào lần này thật sự đụng tới hảo bảo bối gì hay sao, xem ra phải nhìn kỹ danh mục quà tặng của lũ yêu quỷ, đừng bỏ sót thứ tốt. Trên mặt hắn thay đổi dáng tươi cười nói: "Đã như vậy, yêu vương cũng theo ta vào đây đi! Ta thật muốn nhìn là bảo bối tốt gì, thuận tiện kiến thức tay nghề xoa bóp của yêu vương." Nói xong cười ha ha xoay người đi.
"Tạ ơn tiên sinh." Vưu Phượng Kiều thần thái phi dưỡng thi lễ, bước nhanh lên trên, cùng Mộc Nương Tử vẫn im lặng không hé răng đi cùng, eo nhỏ không ngừng uốn éo...