Tinh Thần Châu

Chương 328 : Quan sát chiến đấu thực tế

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


"Lão đại, chậm đã!"

 

Hai người vừa mới bước ra khỏi Phiểu Miêu Cung, đang tính ngự kiếm bay đến quân doanh, thì chợt nghe ở phía sau có thanh âm gọi. Nhìn lại, hóa ra là Trần Phong thần tình hưng phấn chạy tới, theo sau còn có Khúc Bình Nhi cùng Tiếu Uyển Thanh.

 

"Lão đại, ta muốn hỏi thêm một chuyện." Trần Phong cười ha hả nói.

 

Dược Thiên Sầu hiện giờ nhìn hắn như thế nào, cũng đều cảm thấy không vừa mắt, buồn bực nói: "Sao? Còn muốn nữ nhân a! Vậy thì ngươi tự mình kiếm đi, đừng có tìm ta nữa."

 

"Không phải.., ta đâu có lòng tham như ngươi a..." Dưới tình huống cấp bách, thiếu chút nữa Trần Phong đã nói sai rồi.

 

Dược Thiên Sầu trừng mắt: "Có rắm gì thì mau phóng đi..."

 

Lúc này tâm tinh của Trần Phong rất tốt, phỏng chừng Dược Thiên Sầu trách mắng thế nào, hắn cũng sẽ không mất hóng, liền khom lưng cúi đầu hỏi: "Chẳng phải ngươi nói Phá Cấm Đan không có tác dụng phụ như Chân, Ngụy nhị đan hay sao? Ta nghĩ, muốn để cho Tiếu Uyển Thanh dùng Phá cấm Đan, đem tu vi tấn thăng lên, sẽ không có vấn đề gì đó chứ?" Đây là chiêu lấy lòng của Trần Phong, quả nhiên hắn đúng là một cái nam nhân tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

 

"Ủa! Có khi nào ta thấy ngươi tích cực như thế này đâu...Ta kháo!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên vỗ trán một cái, chỉ vào Trần Phong mắng: "Đều là do ngươi quấy rối, có chuyện quan trọng nhất thì thiếu chút nữa đã quên không nhắc nhở các ngươi."

 
 

"Chúng ta chỉ thỉnh thoảng mới dùng tới quân lính, chẳng qua chờ lâu thêm vài năm nữa là được rồi."

 

"Không thể được! Chương trình huấn luyện không thể dừng quá nửa tháng thời gian." Dược Thiên Sầu quyết đoán cự tuyệt, khoát tay nói: "Ngươi có biết, để cho những người này tu luyện, chúng ta phải mất bao nhiêu linh thạch hay không? Ta cho ngươi biết, chỉ riêng chi tiêu thông thường, ít nhất đã cần phải chuấn bị hai ức Thượng Phẩm Linh Thạch rồi. Ngươi nghĩ ta có khả năng ở trong thời gian ngắn gom nhiều tiền như thế sao? Có phải ngươi nghĩ, muốn đợi thêm vài năm để ta gom số tiền đó không. Nhưng còn sau này thì sao? Ngươi muốn mỗi người đều luyện tới cảnh giới Hóa Thần kỳ ư? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tình không có khả năng, ngay cả chính ta và ngươi cũng không có cái cơ duyên đó đâu. Ngươi nghĩ, hiện giờ ta đang hại bọn hắn ư? Vậy ngươi thử nói xem, nếu bọn hắn không gặp chúng ta, thì trong số này có bao nhiêu người sẽ tu luyện tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ? Đừng nói là Độ Kiếp kỳ, chỉ sợ ngay cả Nguyên Anh kỳ đều không thể bước qua nổi."

 

Quan Vũ im lặng, đứng trước hai ức thượng phẩm linh thạch. Hắn liền bừng tỉnh, hắn biết mình xử ứí vẫn còn theo cảm tính. Những lời Dược Thiên Sầu vừa nói, tất cả đều có lý.

 

Kỳ thực Dược Thiên Sầu còn chưa nói rõ cho Quan Vũ biết. Nếu như một mình bản thân hắn hỗn ở trong Tu Chân giới, thì căn bản hắn sẽ không cần phải hao tốn nhiều tâm tư như vậy. Bất quá cha mẹ Dược Thiên Sầu đều đã luống tuổi, mà cái thế giới này không thuộc về thế giới của cha mẹ hắn. Cho nên, hắn phải có trách nhiệm đưa bọn họ an toàn quay về quê cha đất tổ, để cho bọn họ sống quãng ngày thanh nhàn an hưởng tuổi già. Nếu chờ thêm vài năm, riêng hắn thì có thể, nhưng cha mẹ hắn thì phải làm sao đây? Liệu hai người bọn họ có chờ nổi không? Bởi vậy, mỗi lần quay về ô Thác Châu, hắn lại ngần ngại không dám đi gặp mặt cha mẹ.

 

Vĩ thế, bất luận Tu Chân giới hay là vương quyền ở thế tục, hắn đều phải khống chế. Để cho hai lão nhân gia có thể thảnh thơi mà sống.

 

Kỳ thực, tình hình lúc này cũng không có đơn thuần như vẻ bề ngoài. Trụ Quốc tướng quân Thạch Văn Quảng ở phía Tây, mặc dù trong đại quân uy vọng không người nào có thể lật đổ, nhưng niên kỷ của hắn cũng đã không nhỏ rồi, trải qua thời gian quá dài, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tu Chân giới cũng thế, vạn nhất trải qua vài năm yên bình, sẽ lại dâng lên một cơn sóng dữ thì phải làm sao đây? Còn Tất Trường Xuân, chẳng qua vài năm nữa sẽ đi Đông Cực Thánh Thổ...Yêu Quý Vực không có lão gia hỏa này trấn thủ, chỉ sợ...Dường như lúc này, cũng không có bao nhiêu thời gian a...