Tinh Thần Châu
Chương 330 : Khả năng ra đại sự
Ngày đăng: 09:52 18/04/20
Bên ứong ô Thác Châu nơi kiến trúc đầu tiên do Bạch Tố Trinh tu kiến, hôm nay trúc xá đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, có ba người đang ở, cậu của Bạch Tố Trinh là Tuyết Tình Không, còn có hai vị đệ tử của Dược Thiên Sầu, Hồng Thất và Trương Bằng. Quan Vũ và Tuyết Tình Không đã bị người nào đó đuổi ra rừng trúc đi tản bộ.
Rừng trúc nhã tĩnh, trên mặt đất tràn đầy lá trúc, thỉnh thoảng còn có từng phiến phiến bay xuống, đây là một trong những cấm địa trong ô Thác Châu, chưa cho phép người bình thường không được xông vào. Dược Thiên Sầu ngồi bên trong trúc đình có chút cảm khái, nhớ tới năm xưa những ngày tháng ở chung một chỗ với Bạch Tố Trinh, khi đó ở đây chỉ có hai người bọn họ, mỗi ngày Bạch Tố Trinh đánh đàn, hôm nay cảnh vẫn còn người không thấy, ngày hôm qua không thể lưu lại, lại còn có thêm rất nhiều chuyện phiền lòng.
Biết được hai gẫ đệ tử đã đột phá Trúc Cơ kỳ, Dược Thiên Sầu phi thường vui vẻ, tiên thiên linh căn như Trương Bằng quả nhiên lợi hại, tuy tu hành sau, nhưng vẫn đang đuổi kịp Hồng Thất, hắn vui vẻ hỏi: "Hôm nay đang tu luyện pháp quyết gì?"
Hai gã đệ tử khoanh tay cung kính đưa mắt nhìn nhau, Hồng Thất hành lễ nói: "Sư phụ, đệ tử và sư đệ sau khi đột phá Trúc Cơ kỳ, không có tu luyện bất luận pháp quyết gì, Quan tổng huấn luyện viên nói, chúng ta nên tu luyện pháp quyết hẳn để sư phụ truyền thụ, những người khác không có quyền lợi truyền thụ bất luận pháp quyết gì cho chúng ta." Hôm nay Hồng Thất đã là một thiếu niên, tuy rằng nhỏ hơn Trương Bằng, nhưng vì nhấp môn trước, liền trở thành tiện nghi sư huynh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dược Thiên Sầu gật đầu mỉm cười, đứng lên đi ra trúc đình, bước thong thả trong sân suy nghĩ, hai gã đệ tử một cao một thấp, cũng nhẹ nhàng đi theo phía sau không dám quấy rối. Qua chút thời gian, Dược Thiên Sầu lấy ra hai khối ngọc điệp, lại phục chế một bộ pháp quyết đi vào, xoay người phân biệt đưa cho hai người nói: "Bên trong có một bộ kiếm quyết, tên là Quy Nguyên kiếm quyết, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, có thể cùng lúc ngự vạn kiếm khắc địch. Các ngươi sau khi nhớ kỹ pháp quyết, lập tức hủy diệt ngọc điệp, chưa được ta đồng ý không thể truyền thụ cho bất luận kẻ nào."
"Đệ tử nhớ kỹ, tạ ơn sư phụ!" Hai người hưng phấn tiếp nhận ngọc điệp, rốt cục đã có được pháp quyết tu luyện, tự nhiên vui vẻ.
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên vung tay áo, chỉ thấy một đám hàn mang từ trong túi trữ vật bay ra, trong nháy mắt xuyên toa trong rừng trúc, tốc độ nhanh như vậy nhưng không đụng tới một cây trúc nào. Hai người xem đến hoa cả mắt, hàn mang tán loạn một trận, sưu sưu bay trở về, lả tả cắm bên cạnh hai người, tính tính, mỗi bên có mười thanh.
Lên lầu đẩy cửa đi vào, liền thấy Bách Mị Yêu Cơ ngồi trên ghế, một chân trắng muốt bắt chéo, nũng nịu "yêu" một tiếng nói: "Thật đúng là khách ít đến a! Có thời gian dài không gặp ngươi, có phải đã quên sư nương rồi không?"
"Sao dám, sao dám, đệ tử không phải đã đến thăm sư nương rồi sao!" Dược Thiên Sầu cười làm lành.
"Tên ma quý ngươi, trong khoảng thời gian này chết ở chỗ nào rồi? Ta hầu như phái người tìm toàn bộ Hoa Hạ đế quốc, cũng không gặp cái bóng của ngươi, ngươi thật đúng là biết ần núp. Thành thật khai ra! Ngươi trốn đi đâu?" Bách Mị Yêu Cơ cười chất vấn, nhưng phương thức câu hỏi dễ làm cho người miên man bất định.
"Tìm ta?" Dược Thiên Sầu ngần người, luôn luôn đều là hắn tìm nàng, lần đầu tiên nghe nói nàng chủ động tìm hắn, không khỏi hỏi: "Sư nương, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"
Vẻ tươi cười đầy mị thái trên mặt Bách Mị Yêu Cơ khó được thu liễm, nghiêm trang nói: "Khả năng sắp xảy ra đại sự...