Tinh Thần Châu

Chương 337 : An ủi đại tướng quân

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Hai người về tới ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, ở giữa miếu có một nồi lớn đang nấu thịt thơm ngào ngạt, một đám cô nhi đang cầm bánh bao cùng ăn canh thịt thật ngon lành, đều do chính bọn họ tự tay làm ra. Nhìn thấy hai người xuất hiện, một đám hài tử đều đứng lên, có lẽ thấy được vết máu đầy người Tuyên Bình, thần tình bọn nhỏ đều có vẻ kinh khủng nhìn Dược Thiên Sầu, có lẽ là đang hiểu lầm hắn.

 

Dược Thiên Sầu quan sát tòa miếu đổ nát một vòng, thần tinh quái dị lắc đầu nhìn Tuyên Bình, bản tính như vậy, chỉ sợ khó sửa. Tuyên Bình chỉ vào một đám hài tử nói: "Lão đại, mọi người đều ở chỗ này."

 

Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Mọi người cứ giao cho ta, sau này ngươi cũng không cần tiếp tục vơ vét người, ngươi mau trở lại phủ tướng quân tại kinh thành, lúc ta không ở phải nghe lệnh Thạch Tiểu Thiên, có hiểu không?"

 

"Hiểu rõ." Hôm nay Tuyên Bình kiến thức thủ đoạn của Dược Thiên Sầu, có thể nói là khâm phục. Dược Thiên Sầu cũng không nói nhiều, vung tay lên, tất cả hài tử trong miếu kể cả nồi canh thịt cùng nhau biến mất không gặp, mà chính hắn cũng liền biến mất.

 

Tuyên Bình không còn thấy ai, lúc này cởi y phục thoa thuốc trị thương, thay quần áo mới, không chút chậm trễ ngự kiếm bay thẳng về hướng kinh thành. Người chất phác thông thường rất tốt chuyện này, nếu hắn đã nhận thức phải làm, Dược Thiên Sầu vừa dặn, lập tức sẽ đi chấp hành không cần suy nghĩ.

 

Dược Thiên Sầu không chút chậm trễ tìm được Lăng Phong và Bắc Tử, thu lại người bọn họ đã vơ vét được, dặn dò bọn họ như dặn Tuyên Bình, sau khi dặn xong, lại quay về phủ tướng quân.

 

Thấy hắn vừa xuất hiện, Thạch Tiểu Thiên vội vàng hỏi: "Tuyên Bình thế nào rồi?"

 

"Không có việc gì, đụng phải một đám đệ tử Đại La Tông, đã giải quyết xong." Dược Thiên Sầu đi tới trước bàn, rót một chén trà uống một hơi cạn sạch, xoay người lại nói: "Ta đã mệnh lệnh ba người Lăng Phong cấp tốc chạy tới kinh thành, sau đó bọn họ sẽ cùng mười đội viên trong phủ sẽ giao cho ngươi chỉ huy, nhớ kỹ phải tận lực điệu thấp, trong khoảng thời gian này tu chân giới không yên ổn."

 
 

Thạch Văn Quảng tiếp nhận thư than thở: "Chẳng biết ngày nào mới có thể đoàn tụ cùng người một nhà." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngực nghĩ gia quyến bị nắm trên tay Dược Thiên Sầu, không nghe hắn nói cũng không được.

 

"Thiếu chút nữa quên nói cho tướng quân một tin tức tốt, có lẽ trong thư của phu nhân có nhắc tới, nhưng ta vẫn phải sớm chúc mừng tướng quân." Dược Thiên Sầu cười nói: "Con dâu lớn của tướng quân đã hoài thai, không bao lâu là tướng quân sẽ được làm gia gia."

 

"Thực sự?" Thạch Văn Quảng vui mừng, lập tức luống cuống tay chân mở thư của lão bà gởi qua. Dược Thiên Sầu cũng không quấy rối hắn, nhìn vài tên đội viên vẫy tay, cùng nhau đi xuống lầu.

 

Thạch Văn Quảng quả nhiên đọc được tin tức sắp làm gia gia, vẻ mặt đang vui mừng không kìm hãm được, nhưng khi nhìn thấy ngày trong thư, hơi sửng sốt, bức thư này không phải mới viết trong ngày hôm nay sao? Trong vòng vài giờ đã đưa tới? Từ kinh thành tới đây, cự ly bao xa xôi...Hắn lập tức nghĩ tới thần thông của Dược Thiên Sầu, không khỏi hít sâu một hơi.

 

Hồi phục lại tìm kiếm Dược Thiên Sầu, chỉ thấy bốn hộ vệ bước tới, trong đó một người hành lễ nói: "Tướng quân, thủ lĩnh nhà ta có chuyện quan trọng đi trước một bước, để chúng ta thay ngài chào từ biệt."

 

Thạch Văn Quảng khoát tay sững sờ, thầm nghĩ, xong, tôn tử của bổn tướng quân lại sẽ rơi vào trên tay tên kia...