Tinh Thần Châu

Chương 383 : Trúc tía nở hoa

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Trên không trung một đôi nam nữ phi hành dưới ánh nắng mặt trời chói chang chiếu xạ. Dược Thiên Sầu thỉnh thoảng nhìn lướt qua Tử Y, trên mặt âm thầm mỉm cười liên tục, nha đầu này quả nhiên ra tay hào phóng ah! Còn hào phóng hơn cả cái lão soái ca Lộng Trúc. Không ngờ lão soái ca cũng là cao thủ hái hoa, nếu dám động tay động chân với lão tử, ngày nào đó đem lão tử chọc giận, ta liền đưa Quỳnh Hoa tiên tử tới Nam Hải Tử Trúc Lâm, xem ngươi sẽ như thế nào!

 

Vừa nghĩ ra biện pháp có thể thu thập Lộng Trúc. Dược Thiên Sầu càng trở nên vui vẻ hơn, trong thâm tâm mơ hồ cũng chờ mong ngày đó sớm đến.

 

Nam Hải Tử Trúc Lâm, lá trúc bay bay, trong biệt viện Lộng Trúc đang ngồi chồm hỗm ở bên cạnh bàn trà, bỗng nhiên cảm giác cái mũi có chút ngứa ngáy khó chịu, sờ sờ mũi kì quái nói: "Chẳng lẽ có người đang tính kế với ta?"

 

Lắc đầu, dọn hai cái chén làm bằng một đoạn trúc ra, nhấc binh trà thơm nồng lên, đổ đầy ra hai chén.

 

Bình trà đề sang một bên, hai ngón tay đem một ly trà đẩy tới phía dối diện. Theo sau, Lộng Trúc nhìn Tất Trường Xuân khoanh chân mà ngồi, tức giận nói: "Ngươi chạy đến tìm ta làm gì?"

 

Tất Trường Xuân luôn luôn nghiêm túc, nhưng lúc này lại thản nhiên cười nói: "Vừa nghe tử trúc nở hoa, ta liền hoài niệm thời gian năm xưa ta và ngươi mới quen nhau. Ngày đó ngươi dùng Tử Trúc Trà chiêu đãi ta, đến nay hương vị vẫn thấm đượm trên đầu lưỡi, không thể nào quên a! Quả thực đúng là trà thơm nhân gian khó gặp. Đã nhiều năm rồi, không thấy tử trúc nở hoa, há lại có thể không tới.

 

Theo ngữ khí nói chuyện thì quan hệ của hai người quả thật là không nhỏ.

 

"Tất lão đầu, nghe ngươi nói thì ta mới nhớ, năm đó ngươi tới đây, ngày hôm sau tử trúc liền nở hoạ, sau khi hoa tàn, tử trúc chết sạch cả vài khóm. Một đoạn thời gian trước tên tiểu tử Dược Thiên Sầu kia cũng tới đây, ngày hôm sau, ta thấy tử trúc lại nở hoa, phải chăng hai thầy trò nhà ngươi đều là khắc tinh của tử trúc? Nếu không phải thì chuyện này cũng thật là trùng họp đi!" Lộng Trúc đương trường hoài nghi nói.

 

"Sao lại chết?" Tất Trường Xuân bưng chén trà lên, giật mình hỏi.

 

Lộng Trúc dị thường đau lòng, lắc đầu nói: "Nếu tử trúc nở hoa, đó có nghĩa là điểm báo kết thúc một vòng đời, vài trăm cây tử trúc ah!"

 

"Vài trăm cây trúc đối với Tử Trúc Lâm mà nói, bất quá cũng chẳng đáng kể gì." Tất Trường Xuân thản nhiên nói, theo sau bắt đầu chậm rãi thưởng thức trà thơm.

 

Câu nói này khiến cho Lộng Trúc tức giận đến mức trợn mắt trừng mi, quát: "Trà này không để cho ngươi uống."

 

Theo sau vươn tay ra đoạt lấy chén trà, Tất Trường Xuân cũng lơ đễnh, thản nhiên nói: "Ta khuyên ngươi, hãy cho ta uống nhiều một chút, nếu không ta cam đoan Nam Hải Tử Trúc Lâm của ngươi, từ nay về sau sẽ không còn thấy bóng dáng một gốc trúc nào đâu."

 
 

"Ta nào dám a!" Lộng Trúc khoát tay châm chọc, chỉ lên trên đầu nói: "Các ngươi tự mình hỏi hắn đi!"

 

Ba người chẳng sợ Lộng Trúc có cái quỷ kế gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lên không trung. Nhưng vừa nhìn lên thì sắc mặt ba người liền đại biến, thiếu chút nữa đã sợ tới mức hồn phi phách tán.

 

Ba người liền thuấn di ra xa mấy chục thước, đứng thành một hàng, nhìn Tất Trường Xuân hỏi: "Tất Trường Xuân, ngươi đứng trên đầu chúng ta là có ý gì?"

 

Tất Trường Xuân chẳng thèm quản tới bọn hắn, phóng mắt nhìn về phía cuối chân trời nói: "Các ngươi muốn ta cần phải có ý gì?"

 

Lời này rõ ràng là đang muốn nói. Các ngươi muốn ta như thế nào, thì ta sẽ làm như thế đó!

 

Băng Thành Tử trầm giọng: "Tất Trường Xuân, đây là chuyện riêng của chúng ta và Lộng Trúc, không cần ngươi phải nhúng tay vào."

 

"Ta muốn nhúng tay vào thì sao?" Tất Trường Xuân thản nhiên nói. Ánh mắt thu hồi, dừng ở trên người Băng Thành Tử, hỏi: "Ngươi có muốn ta nhúng tay vào không?"

 

Băng Thành Tử sắc mặt cứng đờ, lúc này không biết phải trả lời như thế nào cho đúng.

 

"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi." Âm Bách Khang tức thì lên tiếng khuyên giải. Cuối cùng nhìn Tất Trường Xuân cười nói: "Lão Tất, chúng ta đàm luận vài chuyện cùng Lộng Trúc thôi, ngươi đừng hiểu lầm, quả thực là không có ý tứ gì khác."

 

"Vĩ đâu mà ngươi nghĩ ra hiểu lầm?" Tất Trường Xuân lại dừng nhãn tình ở trên người của hắn.

 

Âm Bách Khang thần tình tươi cười: "Không hiểu sai là tốt rồi.., không hiểu sai là tốt rồi!"