Tinh Thần Châu

Chương 393 : Đồ Long Thương

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Nam Minh lão tổ yêu thích linh thạch, người của Phù Tiên Đảo cuối cùng hiểu được vì sao sau khi Dược Thiên Sầu xuất hiện, lại cùng vị Tử Y cô nương kia điên cuồng vơ vét của cải, nguyên lai còn có tin tức này. Kỷ Niên và Phiền Bôn Lôi nhìn nhau, nhân lúc Dược Thiên Sầu chuyển ánh mắt nhìn qua cuộc quyết đấu trên không trung, nhìn Toàn Đức mình ra dấu bằng mắt. Toàn Đức mình hiểu ý gật đầu, xoay người nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dược Thiên Sầu, có thể đưa bảo thương tạm thời cho chúng ta mượn dùng một chút hay không."

 

Dược Thiên Sầu dừng một thoáng, có chút hơi làm khó nói: "Ta biết ý tứ của ngươi, ngươi muốn mượn bảo thương đưa cho Đông Phương trường lão tạm dùng một lát, nhưng ta từng đáp ứng qua Nam Minh lão tổ, không thể đơn giản đem bảo vật hắn ban tặng đưa ra, càng không thể tự ý đưa cho người sử dụng, bằng không rất có khả năng sẽ bị hắn thu hồi. Toàn trưởng lão, ngươi phải biết rằng, ta còn chuẩn bị ở thời điểm mấu chốt nhờ vào những bảo vật này bảo mệnh, vạn nhất bị lấy trở về, sau này ta đụng phải nguy hiểm thì làm sao! Trọng yếu nhất là ta luôn luôn thủ uy túi, các ngươi nên tự mình nghĩ biện pháp khác thôi!"

 

"Chúng ta có thể trà linh thạch thuê với Nam Minh lão tổ, ngươi nghĩ thế nào?" Toàn Đức mình nói.

 

Dược Thiên Sầu cười khổ: "Toàn trưởng lão, không phải ta không đáp ứng ngươi, mà là lão tổ hôm nay ở xa tận chân tròi góc biển, dù các ngươi muốn gặp hắn để thuê, chỉ sợ đợi khi có tin tức đồng ý, thức ăn ở đây cũng đã giá lạnh, ngươi nghĩ còn cần thiết sao?"

 

"Ngươi không thể thay mặt Nam Minh lão tổ làm chủ chuyện này?" Toàn Đức mình hỏi.

 

"Ta?" Dược Thiên Sầu chỉ chỉ chính mình, lập tức liền trầm mặc, trong trầm mặc lại giống như tự hỏi, một hồi lâu lại thấy hắn gật đầu, nhưng lại thấy hắn lắc đầu, nói: "Chỉ cần có linh thạch thì ta có thể làm chủ, thế nhưng các ngươi không biết thái độ làm người của Nam Minh lão tổ, số lượng nhỏ hắn sẽ không để vào mắt, khẩu vị của hắn có chút lớn a!" lời này cũng không biết hắn nói ra có chột dạ hay không, đến tột cùng là do khẩu vị của Nam Minh lão tổ lớn, hay là do khẩu vị của hắn lớn?

 

Toàn Đức mình nhìn Đông Phương Trường Ngạo đang bi phẫn ứng chiến, thần tình kiên định nói: "Ngươi nói con số mà Nam Minh lão tổ có thể tiếp thu đi! Chỉ cần không thái quá, chúng ta sẽ không làm khó dễ ngươi." Phù Tiên Đảo lần đầu lên đài, ý nghĩa lớn nhất không phải là thắng được linh thạch, mà là ván đề mặt mũi.

 

Đối với thiên hạ đệ nhất đại phái mà nói, có đôi khi mặt mũi còn trọng yếu hơn linh thạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, thần tình nghiêm túc nói: "Khi cây thương mới hình thành bước ban đầu, liền có người dùng nó giết chết một con giao long tu luyện chín ngàn năm sắp phi thăng, sau đó Nam Minh lão tổ đã bày ra điêu khắc cửu văn long trên cây thương, gọi là Đồ Long Thương."

 

"Vị cao nhân kia dùng Đồ Long Thương, từng khen ngợi một câu: Tu chân chí tôn, Bảo thưong Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, ai dám bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, ai cùng tranh phong." (Đây là dựa vào bài thơ trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long của Kim Dung, nguyên tác: "Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long, hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, thùy dữ tranh phong.")

 

"Đồ Long Thương? Cây thương này từng tàn sát giao long sẳp phi thăng?" Phiền Bôn Lôi khó có thể tin nói.

 

Ánh mắt mọi người của Phù Tiên Đảo đều dừng lại trên bảo thương, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Ỷ Thiên bất xuất, ai cùng tranh phong, nghe những lời này có ý tứ, chẳng lẽ Ỷ Thiên Thương còn có thể tranh phong với Đồ Long Thương?"

 

"Ách.., à vật kia là chỉ về Ỷ Thiên Kiếm, cũng không phải là thương, thế nhưng cũng sắc bén không gì sánh được." Dược Thiên Sầu có chút xấu hổ giải thích. Nghĩ thầm, không thể nói nhảm tiếp, còn kéo xuống chọc cho Kim Dung đại hiệp tức giận xuyên qua đây tìm ta tính sổ thì sao. Hắn liền nhanh miệng nói sang chuyện khác: "Chư vị, các ngươi có phải nên nhanh đưa bảo thưong cho Đông Phương trường lão, nếu chúng ta còn trò chuyện, sợ rằng sẽ xảy ra ván đề."

 

"A..." Mọi người nghe vậy kinh hãi, lúc này mới nhớ tới việc lo xem bảo thương mà quên mất Đông Phưong Trường Ngạo. Kỷ Niên và Phiền Bôn Lôi nhìn Toàn Đức mình gật đầu, Toàn Đức mình cầm lấy trường thương, cảm giác băng lãnh tận xương, nhịn không được than thở: "Hảo thương, mọi người tránh ra." Toàn Đức mình truyền âm nói với Đông Phương Trường Ngạo: "Đông Phương trưởng lão chớ hoảng sợ, chúng ta đã tìm được tuyệt thế thần binh Đồ Long Thưong có thể phá được cây roi cổ quái kia. Ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, cấm chế trên thương cực kỳ lợi hại, chỉ cần ngươi không dùng thần thứe kiểm tra, có thể bình yên sử dụng."