Tinh Thần Châu
Chương 4 : Khử mối họa tâm phúc
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
Dược Thiên Sầu tính toán nghỉ ngơi một ngày, thân thể của mình sẽ khôi phục chút ít. Nào ai biết trạng huống của khối thân thể này còn kém xa kiếp trước. Tuy rằng vẫn còn là đồng nam, nhưng thể chất quá hỗn tạp, ước chừng khoảng ba ngày sau mới hồi phục hoàn toàn.
Buồn bực nhất chính là một việc hắn đang nhớ lại, để cho hắn thương tâm không thôi. Khi mình xuyên việt đến nơi này, thì mấy trăm triệu USD ở trong ngân hàng Thụy Sĩ cũng tan biến theo. Theo tính toán của hắn, tài sản kiếp trước của hắn còn nhiều hơn Dược gia hiện tại gấp mười mấy lần. Càng nghĩ càng đau lòng, mấy ngày qua ăn uống nhạt mồm không ngon. Cuối cùng ngẫm lại cũng đã thấu triệt, coi như đó là số tiền để mua cái mạng này không bị bắn chết.
Quách Kiến Quân cha mẹ mất sớm, không thể báo hiếu là chuyện tình tối bi thảm. Hiện giờ trở thành Dược Thiên Sầu, hơn nữa còn có phụ mẫu ân cần thương mến, rất nhanh cũng đá xoa dịu nỗi đau bị mất mất trăm triệu USD ở trong ngân hàng Thụy Sĩ. Đối với nhị lão, cũng tưởng tượng thành cha mẹ kiếp trước của mình mà đối đãi.
Hôm nay...
Dược Thiên Sầu đi lang thang trong hoa viên của Dược gia. Kiếp trước hắn theo dòng đời xô đẩy, mà trở thành người xấu, nhưng bản chất con người hắn thì vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn không dám vượt qua điểm mấu chốt của đạo đức huynh đệ tương tàn. Nhưng hiện giờ bất đồng, nơi này cùng nơi đó một chút cũng không hề liên quan. Quách đại ca.., không....Dược thiếu gia đã quyết định, phải phóng tay giải quyết gọn gàng chuyện này.
Điều hắn muốn nhất ở trong đầu lúc này chính là, dùng biện pháp nào để trừ khử được Tiết Cái Bảo. Hắn đang phiền não vì chưa nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, điều hắn băn khoăn nhất chính là hai ông bà già hiện tại. Đặc biệt mẹ hắn rất yêu quý đứa cháu này, bởi vì đó là độc đinh duy nhất còn sót lại của Tiết gia.
Trong hoa viên, Dược Thiên Sầu luẩn quẩn vài vòng, chung quy vẫn không nghĩ ra biện pháp nào tốt. Nhìn luống hoa hướng dương vàng óng ở trước mặt, Dược Thiên Sầu chăm chú nhìn thật lâu, thẳng cho tới lúc hắn thở dài một hơi, vươn tay ngắt một bông, đưa lên mũi ngửi hương thơm, hai mắt nhắm lại, miệng lầm bầm nói: "Nếu cần diệt trừ mà không diệt trừ, chung quy sẽ là mối họa khôn lường. Mẹ kiếp! Mấy ngày qua lão tử ăn ơom uống nước đều phải đề phòng, còn dây dưa thêm xuống, không có bị hắn hại chết thì cũng mắc chứng suy nhược thần kinh mà chết. Hắn là con trai độc nhất của Tiết gia, vậy còn ta không phải cũng là con trai độc nhất của Dược gia hay sao?"
Dược Thiên Sầu than vãn xong, cũng phủi mông bỏ đi. Chỉ lưu lại một cánh hoa hướng dương xơ xác ở trong vườn.
Lúc này Tiết Cái Bảo đang rất cao hứng, mấy ngày qua biểu đệ vẫn luôn hòa nhã. Hôm nay còn ước hẹn đêm khuya ra hoa viên sau nhà cùng uống rượu ngắm trăng. Hắn cho rằng, chân tướng sự việc lần trước, còn chưa bị Dược Thiên Sầu phát hiện, xem ra chính mình đã lo lắng thái quá rồi.
Sau khi Tiết gia tan nhà nát cửa, hắn tới đây nương nhờ vào Cô Cô. Nhưng ngày tháng ăn nhờ ở đợ, làm cho thói quen thiếu gia cảa hắn, khó chịu giống như bị kim châm. Cô Cô chu cấp tiền tiêu mỗi tháng cũng không phải ít, bất quá số tiền này đối với một thiếu gia ăn chơi phóng đãng như hắn, thì chăng thấm vào đâu. Có một thằng em họ như Dược Thiên Sầu trấn giữ, vậy nơi này cũng chẳng đến phiên Tiết thiếu gia hắn khoa chân múa tay. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tiếp theo liền ngồi xuống, uống cạn một chén, mới đem sự tình đã trải qua nói hết ra.
Dược Thiên Sầu càng nói, sắc mặt của Dược Trường Quý càng âm trầm xuống. Đợi tới lúc nghe xong câu chuyện, thì hắn cũng vỗ bàn, nhảy dựng lên: "Quả nhiên là cõng rắn cắn gà nhà, thế nhưng lại muốn Dược gia ta tuyệt tự! Lúc trước ta có hoài nghi hắn, nhưng nể mặt mẫu thân ngươi, ta mới không truy cứu thôi."
"Phụ thân! Hài nhi sợ mẫu thân biết việc này...."
Dược Thiên Sầu còn chưa nói dứt lời, thì Dược Trường Quý đã khoát tay chen ngang: "Ngươi cái gì đều không biết, mau về nghỉ ngơi đi! Để mình ta xử lí nơi này."
"Dạ, phụ thân, con quay về tắm rửa và đi ngủ?" Dược Thiên Sầu nhìn phụ thân hồi đáp.
Nhìn theo bóng lưng nhi tử rời đi, Dược Trường Quý hơi có chút kinh ngạc. Hắn không tin được, nhi tử của mình lại dám sgết người. Càng không tường tượng nổi, biểu hiện của nó lại bình tĩnh, điềm đạm đến mức như vậy.
Xem ra lần này bị thổ phỉ bắt cóc, cũng đã kích thích tâm lý của nó! Uống cạn chén rượu xong, Dược Trường Quý thở dài nói: "Dược gia ta có người kế nghiệp rồi!"
"Ta không muốn làm đại ca..., nhưng đừng dồn ta tới bước đường cùng..., và cùng đừng ép ta phải rơi lệ....Bằng không chính ta sẽ trở mặt đó...Hây dô hề..., là Hây dô hề." Trừ khử được mối họa tâm phúc, sau khi tắm rửa thơm tho xong, Dược Thiên Sầu nằm trên giường, gác một chân lên đầu gối, làm nhảm hát một điệu dân ca giang hồ.