Tinh Thần Châu

Chương 407 : Trong phòng

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Hai người đi tới trước cửa, Dược Thiên Sầu do do dự dự không mở cửa phòng, nhìn trái lại nhìn phải, ra vẻ rất sợ bị người nhìn thấy. Bách Mị Yêu Cơ lắc mông đi tới, hỏi: "Làm sao vậy?"

 

"Không có gì." Dược Thiên Sầu lắc đầu nói.

 

Bách Mị Yêu Cơ nhìn chằm chằm cửa phòng quan sát một phen, nghi hoặc nói: "Vậy vì sao sao ngươi không đi vào? Lẽ nào bên trong ẩn giấu nữ nhân sợ bị ta phát hiện?" Nói xong tự mình đẩy cửa tiến vào, đi chung quanh phòng kiếm tra, ngay dưới gầm giường cũng không buông tha, kết quả nàng cũng không phát hiện địa phương nào khả nghi. Lại nhìn thấy hắn vẫn còn đứng ngoài cửa, hình như bên trong phòng có quỷ, không dám tiến đến.

 

"Đây không phải là phòng của ngươi?" Bách Mị Yêu Cơ hỏi.

 

Thấy hắn gật đầu nói phải, không khỏi kỳ quái nói: "Vậy ngươi đứng bên ngoài làm gì?" Nói xong đi tới cửa, một tay túm Dược Thiên Sầu vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại.

 

Dược Thiên Sầu lảo đảo, quay đầu lại thấy vậy tim đập bình bịch, nhanh chân đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ lầm bầm: "Trong phòng hình như hơi ngộp." Sau đó đóng yên ở cửa sổ không nhúc nhích, thấy thế nào đều có cảm giác như hắn muốn nhảy ra ngoài chạy trốn.

 

Bách Mị Yêu Cơ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra, thì ra tên bại hoại này đang sợ bị mình phi lễ, lúc này cười đến run rẩy hết cả người, nói: "Yêu! Xem bộ dáng này của ngươi, thật sợ ta ăn thịt ngươi phải không."

 

Dược Thiên Sầu bị lời nàng nói làm có chút xấu hổ, thầm nghĩ, ngươi không sợ, lão tử là một đại nam nhân sợ cái rắm. Hắn quan sát bốn phía ngoài cửa sổ, thuận lợi đóng cửa sổ lại, đi tới trước bàn ngồi xuống cười khổ nói: "Sư nương, ngươi đùa giỡn như vậy là vì sao a!"

 

"Ta không phải tìm một lý do quang mình chính đại đến tìm ngươi sao, thuận tiện giúp Dược đại tài tử ngươi dương danh tại tu chân giới. Nếu ngươi có ý kiến, muốn trách chỉ trách ngươi rời đi cũng không chào hỏi vị sư nương này, cũng không hề xem sư nương như ta vào trong mắt, lẽ nào dùng xong thì nghĩ ném?" Bách Mị Yêu Cơ gắt giọng. Sau đó đi tới trước mặt hắn, một tay khoát lên đầu vai hắn, cúi người ghé vào lỗ tai hắn thổi mạnh: "Vậy vừa rồi ngươi đùa vậy là sao? Xem ý tứ của ngươi, lần này sợ rằng không phải tùy tiện chơi đùa rồi rời đi phải không?"

 

Lời này nghe thế nào cảm giác có chút tối! Dược Thiên Sầu cảm thụ thân thể mềm mại nửa dựa nửa đứng sau lưng, thực sự không biết nói gì, đây là gì a! Hắn không khỏi bất đắc dĩ nói: "Sư nương, ngươi có việc thì cứ nói thẳng đi! Tìm ta rốt cục có chuyện gì?"

 

"Đã không phải nói với ngươi rồi sao? Đương nhiên là tới tìm Dược tiên sinh ngươi thỉnh giáo khúc nghệ." Bách Mị Yêu Cơ cười khanh khách nói.
"Mệt mỏi, mệt mỏi, ngủ! Các ngươi chậm rãi trò chuyện." Dược Thiên Sầu bị hai nữ nhân làm đau đầu, rống lên một tiếng, đi tới trước giường ngã nằm xuống, nhắm mắt lại cái gì cũng không quản, tùy cho các nàng tự nháo.

 

Bộ ngực Tử Y phấp phồng gấp gáp, đi tới trước giường hô: "Dược Thiên Sầu, ngươi còn chưa trả lời câu ta hỏi, không được ngủ." Nàng từ Nam Hải tới đây, lần đầu tiên bị người bỏ mặc, bao quát sư phụ nàng cũng chưa từng đối xử với nàng như vậy.

 

"Có chuyện ngày mai hãy nói, hôm nay ta không muốn nói nữa." Dược Thiên Sầu nhắm mắt lại, hữu khí vô lực khoát khoát tay nói.

 

Bách Mị Yêu Cơ cười dài đi tới, cúi người ôm lấy chân Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu bật dậy, chỉ thấy nàng đang giúp mình cởi giày, thật có hình dạng như muốn hầu hạ người.

 

Nữ nhân này rốt cục muốn làm gì? Dược Thiên Sầu không nói gì, thẳng thắn ngẫ đầu nhắm mắt, tùy cho nàng làm gì thì làm. Bách Mị Yêu Cơ nhìn Tử Y gật đầu mỉm cười, cởi ra đôi giày màu đỏ nhỏ xíu trên chân mình, để đôi bàn chân ngọc lên giường, trong thần tình trợn tròn mắt há hốc của Tử Y, nàng ngồi bên cạnh Dược Thiên Sầu, ôm lấy một chân hắn gác lên đùi mình, sau đó chậm rãi xoa bóp.

 

"Ân!" Dược Thiên Sầu thoải mái rên rỉ một tiếng, con mắt khẽ hé ra nhìn, liền nhanh nhắm lại, lúc này chân hắn đặt trên chiếc đùi co dãn đãy đà, thật sự cảm thấy kỳ quái. Tim hắn đập liên tục không nói, hay! Không ngờ lại làm phiền sư nương xoa bóp chân, lỗi, lỗi! Bất quá ta cái gì cũng không biết.

 

Tử Y không nói gì, đứng một bên nhìn một lát, bỗng nhiên nghe được Dược Thiên Sầu bắt đầu ngáy, trên mặt còn mang theo biểu tình dị thường thoải mái, thật muốn đi qua đá cho hắn hai cước, lại nhìn hình dạng hiền lành của Bách Mị Yêu Cơ, cắn cắn bờ môi đỏ mọng cố nén xung động, yên lặng thối lui đến bên bàn ngồi xuống.

 

Đêm khuya, tiếng pháo hoa bên ngoài ngừng lại, toàn bộ Bách Hoa Cốc có vẻ dị thường yên lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngáy đều đều của Dược Thiên Sầu. Hai nàng cứ như vậy, một người xoa bóp cả đêm, một người ngồi một bên nhìn cả đêm. Sắc mặt Tử Y âm tình bất định, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

 

Ngày kế, Dược Thiên Sầu đang ngủ say bỗng nhiên cảm giác vùng eo truyền đến tiếng đau đớn kịch liệt, "a" một tiếng ngồi dậy, chỉ thấy Bách Mị Yêu Cơ đang cười dài nhìn hắn, hiển nhiên nàng là đầu sỏ gây nên. Tử Y đứng bên cửa sổ nghe được tiếng kêu sợ hãi quay người nhìn lại, trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh...