Tinh Thần Châu

Chương 415 : Người đến đủ rồi

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


"Hơn sáu ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, các ngươi đây là sư tử ngoạm a!" Cừu Vô Oán cười lạnh nói.

 

"Cừu trưởng lão sao lại nói vậy, nói chung ai cũng không miễn cưỡng ai, trả thù lao thì làm, không thì thôi. Thiên hạ rộng lớn, tin tưởng hơn sáu trăm huynh đệ chúng ta đoàn kết cùng một chỗ, muốn kiếm sáu ngàn vạn thật không phải là việc gì khó, Cừu trưởng lão thấy thế nào?" Tán tu đầu lĩnh che mặt nhàn nhạt nói, nhưng ý tứ uy hiếp hàm xúc trong lời nói mặc là ai cũng đều nghe ra.

 

Đông Phương Trường Ngạo ngăn lại Cừu Vô Oán có chút xung động, gật đầu nói: "Ý tứ các ngươi ta đã biết, nhất định chuyển đạt, trước hết cứ nói như vậy! Xong câu trả lời, trở lại nói cho chư vị."

 

Cừu Vô Oán không nói một lời, dẫn đầu bắn lên khoảng không bay đi, Đông Phương Trường Ngạo hướng mọi người chắp tay, cũng rời đi.

 

"Làm được không tệ, các ngươi tiếp tục, ta sẽ không quấy rối nữa." Dược Thiên Sầu cười bỏ lại một câu nói, xuất ra phi kiếm rời khỏi, hai nàng cũng cùng đi theo. Mấy người cứ như vậy mà đi, không có được hiệu quả gì thực tế.

 

Các phái nhận được tin tức từ bên này truyền lại, nhất thời có không ít người chửi ầm lên, nhưng vẫn cảm thấy những tán tu này tụ cùng một chỗ đúng thật là uy hiếp, nhất định phải nghĩ biện pháp phân giải mới xong. Song song phải tuyển nhận vào chính môn hạ của mình để sai sử, đặc biệt ở tình thể này, có thêm một nhóm cao thủ Độ Kiếp kỳ ý nghĩa là gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.

 

Sáu ngàn vạn dù có lớn nhưng các môn phái đều có thể lấy ra, nhưng không ai muốn để ai chiếm lấy sáu trăm người một lúc. Vì vậy các phái lấy ra biện pháp gom tiền, theo một người mười vạn thượng phẩm linh thạch mà tính, cứ thế chia cắt sáu trăm tán tu kia. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán nhận được tin tức lại lần nữa tìm tới những tán tu, nào ngờ đám người kia không nhìn thấy tiền thì không làm việc, đòi lấy linh thạch trước rồi mới tính toán sau.

 

Yêu cầu của đám người kia cũng không tính là quá đáng. Nhưng nhiều ít Cừu Vồ Oán vẫn có điểm buồn bực, chưa bao giờ hắn bị áp chế tới mức này. Đông Phương Trường Ngạo thì mặt không đổi sắc hỏi: "Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người? Nói cho ta biết, để ta hồi báo Liên mình Tu Chân thử xem nào."

 

"Sáu trăm ba mươi hai người. Chỉ cần nhìn thấy tiền, chúng ta cam đoan không thiếu một ai. Các ngươi yên tâm, chúng ta nói được thì sẽ làm được."

 

"Hảo!" Đông Phương Trường Ngạo sảng khoái đáp ứng. Hai người lại quay về đem yêu cầu của đám tán tu nhắn đi. Các phái nghe tin xong, mặc dù tức khí, nhưng có thể chiếm lấy vây cánh của Dược Thiên Sầu, để cho hắn biến thành cô độc, cũng là đáng giá.

 

Vĩ thế lệnh cho người ở Bách Hoa Cốc, đem tiền mang ra giao cho Đông Phương Trương Ngạo và Cừu Vô Oán. Các phái cũng không tin, những người này dám cần tiền xong rồi chạy trốn. Tuy rằng sáu trăm cao thủ Độ Kiếp sơ kỳ mặc dù khủng bố, nhưng nếu đã xâm phạm vào lợi ích của các phái, thì cũng khó lòng mà thừa nhận lửa giận của cả Hoa Hạ tu chân giới.

 

Bên trong tổng bộ của Liên mình Tu Chân, Cừu Vô Oán cầm theo túi trữ vật trong tay, hậm hực nói: "Giờ linh thạch cũng đã chuẩn bị xong rồi. Ta xem bọn hắn còn có thể diễn thêm trò gì nữa. Trừ phi là muốn đối lập cùng với Liên mình Tu Chân!"

 
"Yên tâm, lần này bọn chúng đại thương nguyên khí, trong khoảng thời gian ngắn chắc là sẽ không tìm đến gây phiền toái đâu." Dược Thiên Sầu tràn đầy tự tin mỉm cười, chén rượu trong tay nâng lên uống cạn sạch. Lúc này nhìn hắn hơi có vài phần hương vị chỉ điểm giang sơn.

 

Bách Mị Yêu Cơ nao núng nhìn hắn, trong đôi mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp. Tiếp nhận chén rượu trong tay hắn, nói: "Ngươi quả thực sẽ giao đám người kia cho Liên mình Tu Chân sao?"

 

Dược Thiên Sâu chỉ mỉm cười mà không đáp. Nữ nhân này nói vài câu tâm sự, liền đã muốn thăm dò ta rồi. Cho nên hắn đành phải lảng tránh đi: "Cung chủ, năm xưa sau khi Huyễn Ma Cung chiến bại, các ngươi có cử hành nghi lễ cúng bái này cho đệ tử của mình không?"

 

Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy biến sắc. Rốt cuộc đã cười không nổi, thần tình có chút hoảng hốt, quẳng ném ánh mắt về phía ngọn lửa bùng cháy ở giữa quảng trường cúng tế. Nàng khẽ thở dài, khom người đặt chén rượu xuống bàn, khoanh chân ngồi ở trên mái nhà, theo trong túi trữ vật lấy tố cầm ra. Tiếng đàn thanh thúy, réo rắt cũng bắt đầu vang lên.

 

Nghe tiếng đàn réo rắt thê lương của Bách Mị Yêu Cơ, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cảm thấy vận mệnh của mình có quá nhiều đổi thay. Hắn xoay người nhấc bầu rượu cùng chén rượu lên, rót đầy một ly uống cạn. Trầm ngâm hồi lâu sau, liền giờ chén lên đối ầm với nàng nguyệt, chân nguyên vận chuyển, đè nặng thanh âm chậm rãi nói: "Trước rượu nên hát Đời người bao lâu?

 

Giống như sương sớm Ngày qua khổ đau Nghĩ tới ngậm ngùi Buồn lo suốt đời Lấy gì quên được Chỉ rượu mà thôi Xanh xanh áo ai Lòng ta bồi hồi Chỉ vì ai đó..."

 

Tiếng ca trầm ấm cùng với tiếng đàn réo rắt như hòa quyện làm một. Khiến cho bầu không khí nơi đây trở nên huyền diệu mỹ cảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

Bách Mị Yêu Cơ kinh ngạc đình chỉ gảy đàn. Ngần ngơ nhìn hắn, gã nam nhân này cấp cho nàng một loại cảm giác cao thâm khó lường. Bình thường nhìn hắn không hề đứng đắn chút nào, nhưng kì thực là mưu lược sâu xa, không ai bì kịp.

 

Tử Y ngậm đôi đũa trong miệng, hai mắt mở to nhìn nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Nàng cũng phát hiện ra mình càng ngày càng nhìn không thấu con người của hắn.

 

Tiếng đàn ngừng gầy, Dược Thiên Sầu cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn phát hiện ra đầu óc mình có điểm loạn phát cảm khái. Ngửa cổ uống thêm một chén rượu, liền lắc mình nhảy vào bên trong Bách Hoa Cư.

 

Ngày hôm sau, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán sáng sớm liền đã chạy tới bên ngoài Bách Hoa cốc. Đợi tới lúc mặt trời ló dạng, thì đám tán tu che mặt quả