Tinh Thần Châu
Chương 418 : Đột phá
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
"Hảo nam nhân không tranh cãi với nữ nhân!" Dược Thiên Sầu phun ra một câu. Liền chẳng thèm quan tâm dựa lưng xuống ghế, chợp mắt.
Bách Mị Yêu Cơ nhẹ giọng cười, chậm rãi lùi bước đến bên giường nằm xuống, kéo tấm thảm nhung mềm mại, cuộn tròn ở bên trong, thân tình thỏa mãn nhắm mắt, giống như đã tìm thấy khát vọng nhiều năm qua binh thường. Giường khá lớn, Tử Y đã chọn một góc khoanh chân ngồi xuống trước rồi.
Vừa an tĩnh một chút, thì Dược Thiên Sầu phát hiện ra bên trong đan điền có chút dị thường, hắn liền dùng phương pháp nội thị để kiểm tra tình huống, chỉ thấy Nguyên Anh cư nhiên đã đình chỉ hô hấp. Mà khối hồng cầu và hắc cầu trong suốt xoay chung quanh Nguyên Anh đang gia tăng tốc độ. Hơn nữa có khuynh hướng càng lúc càng nhanh, đem tất cả chân nguyên trong đan điền chậm rãi quấy lên.
Dược Thiên Sầu hai mắt trợn tròn, hung hăng đứng dậy, một cái ý niệm trong đầu toát ra, chẳng lẽ tình trạng này là tu vi muốn đột phá cảnh giới sao?
Hai nàng cũng bị hành động của hắn làm cho tỉnh giấc, nhìn thấy sắc mặt hắn ngưng trọng. Bách Mị Yêu Cơ đang muốn hỏi, thì đã nghe thấy Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Tử Y hộ pháp cho ta, tu vi của ta hình như muốn đột phá Nguyên Anh trung kỳ, đừng để bất luận kẻ nào quấy rầu ta."
Nói xong khoanh chân ngồi xuống khoang thuyền, nhắm mắt cần thận quan sát tình huống biến hóa ở bên trong đan điền.
Tử Y thần tình nghiêm trang túc mục, biết thời gian đột phá tu vi chính là khoảnh khắc huyền diệu của bất kỳ tu sĩ nào, không thể bị người khác quấy rầy, một chút sai sót liền sẽ khó lòng tiến nhấp cảnh giới. Nàng lập tức lắc mình đến bên cạnh hắn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lướt qua Bách Mị Yêu Cơ, lại mơ hồ sản sinh ra một chút hương vị đề phòng.
Bách Mị Yêu Cơ thấy vậy, nhất thời cảm thấy có chút thê lương. Dược Thiên Sầu theo bản năng kêu Tử Y hộ pháp cho hắn, mà không có kêu nàng. Địa vị của hai người ở trong lòng hắn như thế nào, vừa xem liền đã hiểu ngay. Nhất là ánh mắt đề phòng của Tử Y càng làm cho nàng tâm phiền ý loạn. Hóa ra chính mình cũng chưa có thật sự dung nhấp cùng hai người, có lẽ trong tiềm thức hai người đều có chút phòng bị nàng.
"Ta đi ra ngoài cửa canh giác dùm, tránh đề người khác tiến vào quấy rầy." Bách Mị Yêu Cơ xấu hổ cười nói.
Bách Mị Yêu Cơ ngồi ở bên ngoài, trên mặt không buồn không vui, nhưng không hiểu nàng đang miên man suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên cửa khoang mở ra, Tử Y cúi đầu mỉm cười bước ra ngoài. Bách Mị Yêu Cơ giật mình, xoay người lại, thì đã thấy Dược Thiên Sầu hai chân bắt chéo ngồi ở trên ghế.
"Đốt phá thành công rồi sao?" Bách Mị Yêu Cơ đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu hỏi. Trên hoa dung ần giấu một nỗi chua sót khiến cho người ta khó lòng có thể phát hiện ra.
Dược Thiên Sầu chỉ cười ha hả. Lấy phương thức này để trả lời nghi vấn của nàng.
Bách Mị Yêu Cơ cũng không hỏi nhiều, trên mặt vẫn mang theo nụ cười quyến rũ, không chút để ỷ quay trở lại giường, tiếp tục cuộn tròn vào trong thảm nhung mềm mại. Nàng đột nhiên cảm giác, hẳn là mình nên hảo hảo ngủ một giấc thật sâu, có lẽ ngày mai tâm tình sẽ tốt hơn. Dưới tinh không đầy sao sáng lạn, màn đêm thâm thúy mê ly, thế nhưng cảnh tượng đó vẫn không níu kéo được đôi mắt đẹp của nàng. Chốc lát sau, Bách Mị Yêu Cơ đã chìm vào trong giấc ngủ...
Ngày kế, sáu chiếc chiến thuyền pháp bảo phi hành, dẫn đầu đoàn đón nhận ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Dược Thiên Sầu nằm ở trên ghế nhắm mắt, thì cảm thấy có điểm chói mắt, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn. Tử Y đang khoanh chân đả tọa ở góc giường, thần tình trên mặt luôn luôn nghiêm trang túc mục.
Bên cạnh đó, khối thảm nhung nằm bừa bãi ngang dọc, hiền lộ ra thân thể mềm mại, chiếc váy màu lụa đỏ chẳng biết từ khi nào đã tốc lên, hai chiếc đùi ngọc hấp dẫn mê người bất tri giác đang khoát lên trên thảm. Nhưng điểm chết người chính là, người nào đó tướng ngủ rất không biết thu liêm. Mặc dù có quần lót bên trong, nhưng nơi bí ẩn cũng không biết che chắn cần thận ah!
Tội lỗi! Tội lỗi! Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Dược Thiên Sầu im lặng thất thần, trong đầu mặc niệm biến sắc kinh mười lần, rồi hung hăng ngước mắt nhìn lên ánh mặt trời chói chang! Trong lòng âm thầm hô lớn: "Lão thiên a! Ngươi chọc mù mắt ta đi!"