Tinh Thần Châu
Chương 434 : Lang tâm như sằt
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Hắn vừa dứt lời lọt vào trong tai Bách Mị Yêu Cơ, nghe thế nào cũng nghĩ cổ quái. Theo sự lý giải của nàng với hắn, người này giống như con gián, càng gõ thì bò càng nhanh. Trước đây gặp thời gian bị Đại La Tông treo giải thưởng tập nã, đối phương cấp áp lực càng lớn, hắn lại càng có thể bắn ngược, thế cho nên ngầm cướp đoạt linh thạch quáng của đối phương. Lẽ nào hiện tại chỉ vì vài câu chửi mắng của Đồ Nhạn Phong, lại thực tình tâm tro ý lạnh?
Gương mặt Bách Mị Yêu Cơ mang theo vè nghi ngờ trọng trọng. Một đôi mắt ngập nước liếc nhìn người nào đó, trong ngực lại đang suy nghĩ tiểu hồ ly rốt cục muốn làm gì.
Đồ Nhạn Phong trong cơn giận dữ muốn khởi binh hỏi tội. Lúc này bị Dược Thiên Sầu lăn qua lăn lại không biết làm sao, ngược lại thì nghĩ có lẽ mình đã nói điều gì đó không nên nói. Đối phương ở trong tu chân giới dám cùng chưởng môn Đại La Tông đối nghịch a! Thực lực của hắn càng không thể hoài nghi, hôm qua càng là ngang trời xuất thế, một người chiến bại hai gã Độ Kiếp hậu kỳ, bằng vốn liếng của đối phương hoàn toàn không cần suy đoán, lẽ nào thực sự bị lời nói của mình làm thương tâm? Đồ Nhạn Phong cũng không biết nên nói gì mới tốt. Hắn chưa từng cảm thấy mình đã làm chuyện gì nổi bật hơn chuyện này, nhìn quanh bốn phía, chủ sự các phái cả đám không nhìn bầu trời thì nhìn đất, lại không nhìn hai người bọn họ, ra vẻ đối với việc Dược Thiên Sầu muốn thoát ly tu chân liên mình cũng không phản đối.
Kỳ thực hiện tại các phái cũng là xem thấu, lưu một ôn thần ở lại tu chân liên mình, muốn đoạt người của hắn chỉ là làm mộng, muốn lợi dụng hắn thì càng tìm phiền toái, trái lại luôn bị hắn tạo nên cảm giác rất khó chịu, mắt không gặp tâm yên tĩnh cũng là một biện pháp tốt nhất. Các phái không tiện nói rõ, nhưng không nói cũng là tỏ thái độ tốt nhất, nói rõ rằng tất cả mọi người đang hi vọng ngươi đi sớm một chút.
"Dược Thiên Sầu, ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, ra khỏi cửa này, sau đó ngươi có chuyện gì cũng không quan hệ tới tu chân liên mình và các phái." Đại La Tông Tô Kiền Khôn ra vẻ rất thiện ý nhắc nhở một câu.
Nhưng chuyện chồn chúc tết cho gà thế nào khả năng gặp phải, các phái như có đăm chiêu liếc mắt nhìn Tô Kiền Khôn. Lời này của hắn cũng chính là nói cho mọi người, Dược Thiên Sầu đã không phải là người của tu chân liên mình, Đại La Tông sẽ tìm hắn phiền phức, vậy thì các vị đừng quấy rầy.
Đồ Nhạn Phong nhanh xua tay nói: "Tô trưởng lão, ta cũng không có ý tứ bức Dược Thiên Sầu ra khỏi tu chân liên mình."
Dược Thiên Sầu trợn mắt, đã khuyết thiếu kinh nghiệm thượng tầng đấu tranh còn chạy đến trộn lẫn làm gì? Hắn phất tay nói: "Đồ trưởng lão, ý tốt của ngươi lòng ta lĩnh, nhưng con người ta vốn thủ tín dụng, nói ra chưa từng đổi ý bao giờ." Sau đó hướng mọi người chắp tay nói: "Cáo từ."
Hắn xoay người đi nhanh, Đồ Nhạn Phong vội vã bước nhanh đuổi theo, nói: "Dược Thiên Sầu, không nên xung động, có cái gì từ từ nói."
Dược Thiên Sầu dừng lại, nhìn lão nhân này thực sự không biết nói gì, thủ hạ của ngươi đều chết sạch, không lo lắng cho mình ngược lại đi lo cho người ta, cũng không nhìn xem mọi người dùng ánh mắt gì nhìn ngươi. Hắn dở khóc dở cười lắc đầu nói: "Đồ tiền bối xin dừng bước, ý ta đã quyết, không cần giữ lại. Bất quá trước khi đi, ta nhờ Đồ tiền bối chuyển một câu cho chưởng môn quý phái, cứ nói sau này nếu Ngự Kiếm Môn gặp phải phiền phức gì, cứ báo ra danh hiệu của Dược Thiên Sầu ta."
Khi hắn nói ra lời này thì, lạnh lùng quét mắt nhìn các phái, lập tức ném ra một thanh phi kiếm bắn lên khoảng không bay đi.
"Vì sao?"
"Theo tác phong xưa nay của ngươi, trước mặt mọi người chỉ vào mũi ngươi mà mắng, ngươi há có thể buông tha hắn?" Bách Mị Yêu Cơ che miệng cười nói.
"Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại, thái độ làm người xử thế há có chuyện không biến báo, đây không phải hành động của đại trượng phu, huống chi..." Dược Thiên Sầu chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bách Mị Yêu Cơ hờ hững nói: "Lẽ nào ngươi cho rằng bằng danh đầu của Dược Thiên Sầu ta hôm nay, còn cần một Đồ Nhạn Phong vô danh để làm nổi danh tiếng? Lẽ nào ngươi cho rằng bằng vào thực lực hôm nay của Dược Thiên Sầu ta, còn cần phải đạp lên một Ngự Kiếm Môn nho nhỏ để chóng mình chính mình? Ngươi không cảm thấy làm như vậy là có chút dư thừa sao?"
Câu nói lộ ra ngạo khí không thể nghi ngờ, làm cho có loại cảm giác như hôm nay mới quen hắn. Phảng phất như đang nói cho nàng, là chân long chung quy sẽ có một ngày tung hoành chín tầng trời. Bách Mị Yêu Cơ ngần người, qua một lát, mới trầm lặng hỏi: "Sau này có tính toán gì không? Sẽ không đi tránh suốt nhiều năm cũng không thấy được người đi?"
"Vấn đề này ra vẻ ta vừa trả lời Vạn Ma Cung Ngưu Sâm, hà tất còn muốn hỏi lại." Dược Thiên Sầu lạnh lùng nói.
Bách Mị Yêu Cơ thần tình khó lường, cắn đôi môi đỏ mọng trầm mặc một lát, cuối cùng than thở: "Lần này ngươi đột nhiên quyết định thoát ly tu chân liên mình, ta có loại dự cảm, ngươi tựa hồ muốn đi một địa phương rất xa, không biết khi nào chúng ta có thể gặp lại?"
"Hữu duyên tự nhiên có thể gặp lại." giọng nói Dược Thiên Sầu vẫn băng lãnh như trước, nghe không ra có chút cảm tình nào.
Bách Mị Yêu Cơ sắc mặt cứng đờ, gật đầu miễn cưỡng vui cười nói: "Không sai! Hữu duyên tự nhiên có thể gặp lại. Đã như vậy, ta cũng không quấy rối nữa." Nói xong nhẹ nhàng rời đi.
Nàng đi rồi, Dược Thiên Sầu một mình yên lặng nằm một hồi lâu, sau đó đứng dậy trước cửa sổ. Nhìn cửa kính trong suốt, thì thào lầm bầm: "Ta cũng không ngốc, tâm tư của ngươi ta làm sao không rõ, nhưng lằn ranh này đến tột cùng có thể vượt qua hay không? Kỳ thực ngươi và ta cũng như nhau, đều bồi hồi bất định...