Tinh Thần Châu

Chương 461 : Vu oan Lộng Trúc

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Dược Thiên Sầu xòe quạt ra, cây quạt của ta lớn hơn ngươi, lại quý khí, thần tình trên mặt hắn mang theo vẻ châm biếm như có như không.

 

Bạch y công tử giật mình, bất quá không phải bị cây quạt của hắn hấp dẫn, mà là dừng trên mặt Dược Thiên Sầu một hồi, nhân vật suất khí như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy qua. Sau đó ánh mắt lập tức rơi xuống cây quạt của Dược Thiên Sầu, trong miệng nhổ ra hai chữ: "Dung tục."

 

Thanh âm có chút nũng nịu, tuy rằng giả dạng giọng nam nhân, nhưng vẫn không che giấu được âm vị của nữ nhân. Dược Thiên Sầu và Trương Bằng nhìn nhau, không tức giận bởi vì lời hắn nói, trái lại còn tỉ mỉ quan sát công tử ca kia. Đúng như hai người suy đoán, đặc thù nữ nhân phi thường rõ ràng, da thịt trắng noãn, có xuyên lỗ tai, trên cổ không có hầu kết, quả nhiên là hàng giả rồi. Xem bộ dáng này, chính là một hàng giả có hình dạng không tồi.

 

Dược Thiên Sầu còn phát hiện một ít thứ rất có ý tứ, lúc hàng giả này xòe quạt ra, phát hiện tay áo hắn có thêu một đóa phong lan màu bích lục rất sống động. Nếu như hắn nhớ không lầm, trong ngọc điệp ghi chép về Bích Uyển quốc, tiêu chí của hoàng tộc Bích Uyển quốc chính là bích lục phong lan giống như thế này. Nhất là trên chiếc quạt trắng của hàng giả kia, không ngờ còn viết một chữ Văn thật lớn.

 

Nha đầu này là nhân vật nào trong Bích Uyển quốc Văn thị hoàng tộc? Hoàng tộc Bích Uyển quốc thế nào lại chạy đến ở trong một tiểu điếm như thế này? Dược Thiên Sầu như có đăm chiêu thầm nghĩ.

 

Lúc này Tang lão bản phải hao hết khí lực mới chen được vào sân, đầu tiên chạy tới hướng Dược Thiên Sầu cung kính nói: "Tiên sinh thứ tội, quấy rầy ngài nghỉ ngoi."

 

Sau đó lập tức chạy đến trước mặt nhóm người bạch y công tử chắp tay liên tục nói: "Vị tiểu thư này, bổn điếm đã được bao hết. Thỉnh ngài tạm dời quý bộ, đi qua vài bước, bên đường còn có thêm vài khách sạn đó."

 

"Ngươi nói ai là tiểu thư?" Công tử ca giả giọng nam nhân lớn tiếng quát. Nguồn: https://truyenfull.vn

 

Nàng ta không chịu thừa nhận, vốn không biết bất luận là ai cũng có thể nhìn ra nàng là một nữ nhân. Vài tên hộ vệ mặc trang phục gia nô liền tiến lên phía trước.

 

"Tại hạ tai mắt vụng về, công tử thứ tội, thứ tội!" Tang lão bản liên tục bồi tội nói.

 
 

Lời này đối với người ở đây mà nói, nghe vào trong lỗ tai, có thể nói là kinh thiên động địa. Bạch y công tử và đám hộ vệ tuy rằng không biết Văn Lan Phong rốt cục là ai, nhưng biết mình đã chọc phải người không thể chọc vào, bằng không ai dám tuyên bố phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc thẳng thừng như thế, nhất thời đều cảm thấy choáng váng.

 

Thái độ làm người của Trương Bằng luôn lãnh tĩnh, nghe nói như thế đầu óc cũng mờ mịt, thầm nghĩ, lẽ nào sư phụ còn có địa bàn tại Nam Hải?

 

Tang lão bản càng âm thầm chắt lưỡi không ngớt, hay! Mấy vị quý khách của đại tướng quân rốt cục lại có thân phận gì, chỉ cần mất hứng liền đòi phá hủy hoàng cung Bích Uyển quốc của người ta. Nguy a! Trách không được đại tướng quân phải đích thân đóng dấu mật lệnh khẩn cấp truyền đến.

 

Trung niên nhân mấp máy môi, có chút run rẩy sợ hãi hỏi: "Tiên sinh chẳng lẽ là Nam Hải Từ Trúc Lâm...

 

"Làm càn! Những gì không nên nói thì đừng nói, ngươi nói cho Văn Lan Phong lão nhi, hắn tự nhiên sẽ biết ta là ai thôi." Dược Thiên Sầu trách cứ.

 

"Dạ, dạ, dạ!" Trung niên nhân liên tục đáp lời, trên trán lại tuôn ra mồ hôi lạnh.

 

Thân là đồ tử đồ tôn của Văn Lan Phong, có mấy người không biết cố nhân Nam Hải của Văn Lan Phong là ai? Đại danh đỉnh đỉnh Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh, chính là ân nhân cứu mạng của Văn Lan Phong a! Ngày xưa nếu không có Lộng Trúc tiên sinh, Văn Lan Phong sớm đã chết trong tay của thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân rồi. Nếu như không phải có Lộng Trúc tiên sinh, Văn Lan Phong vừa chết, chỉ sợ Bích Uyển quốc đã sớm bị các quốc gia xung quanh chiếm đánh. Trọng yếu nhất là, nghe nói tu vi của vị Lộng Trúc tiên sinh cũng đã tới Hóa Thần trung kỳ, căn bản không phải tu sĩ bình thường có khả năng chọc tới.

 

Ai! Thực sự là chết tiệt, Lộng Trúc tiên sinh có tiếng là mỹ nam tử trong tu chân giới, tướng mạo người trước mắt lại dị thường tuấn mỹ, hơn nữa cũng tương tự với lời đồn đãi, nếu như có thể nghĩ đến sớm hơn một chút, thì cũng sẽ không xảy ra cơ sự như thế này! Trong lòng trung niên nhân hối hận vô cùng, vừa nghĩ tới nếu nhU Minh thực sự mang lời của Lộng Trúc tiên sinh chuyển cáo về, chỉ sợ là chính mình cũng hữu tử vô sinh...