Tinh Thần Châu

Chương 471 : Anh hùng đảm

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Phủ thừa tướng bị phóng hỏa, còn thừa tướng âm Vô Phong lại chẳng biết đi nơi nào. Nghe nói là đã bị người ta bắt cóc

 

Động tĩnh đêm qua lớn như vậy, cơ hồ là toàn thành đều biết. Đợi sau khi tin tức này truyền đi, cả Đại trơng Thành nhất thời bùng nổ, chủ đề công chúa tuyển phò mã trong miệng người dân cũng chuyển sang chuyện này.

 

Tuy rằng những con đường đi ngang qua phủ thừa tướng đều bị phong tỏa, nhưng dân chúng bình thường muốn xem náo nhiệt vẫn có thể quan sát từ xa. Tòa phủ đệ ngày xưa xa hoa là thế, nhưng hôm nay đã trở nên chướng khí mù mịt. Đến rạng sáng thì lửa vẫn chưa dập tắt xong, khói nhẹ lượn lờ dâng lên, quả thật đã thuyết mình câu chuyện "đại hỏa trời giáng" hỏa thiêu phủ thừa tướng.

 

Đại trơng quốc khiếp sợ, các quốc gia khác đồng dạng cũng khiếp sợ. Trên không trung Đại trơng Thành, bồ câu đưa thư bay tới bay lui, sôi nổi đem cái tin tức này thông báo về cho quốc gia của mình.

 

Trong hoàng cung Đại trơng Quốc, quần thần cũng đang tập trung thương thảo chuyện này.

 

Sứ quán Bích Uyển Quốc, trong gian tiểu viện an tĩnh, công chúa Văn Thanh quả nhiên là có thủ đoạn, Phù Dung cùng nàng đã không còn e ngại nhau nữa, hai người đang ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, ghé đầu vào tai nhau thủ thỉ chuyện gì đó. Dược Thiên Sầu thì ngồi trên bàn đu dây, nhắm mắt phơi nắng, trong tay mân mê một khối ngọc điệp.

 

Đây là ngọc điệp mà Lục Vạn Thiên đưa cho, bên trong ghi chép rất nhiều tài liệu, hắn quả thật đã hao phí không ít tâm tư, hiển nhiên cũng bởi ý niệm mang cái này về Hoa Hạ tu chân giới lấy công chuộc tội.

 

Đám tu sĩ và gia thân âm Vô Phong, Dược Thiên Sầu đã giao cho Quan Vũ, đề cho hắn thẩm vấn, tốt nhất là có thể bức ra được một chút thông tin hữu dụng.

 

Lúc gần đi, Dược Thiên Sầu đặc biệt công đạo, nếu có phải dùng nghiêm hình bức cung đều không hề gì.

 

Trương Bằng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng đong đưa dây bàn đu, không cho bàn đu ngừng lại. Ban đầu hắn còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu đã ngủ, lúc sau mới phát hiện ra Dược Thiên Sầu trắng mắt liếc nhìn về phía Phù Dung. Theo sau Trương Bằng cũng lên tiếng dò hỏi: "Tiên sinh.., khụ khụ...Ta nghe Vương gia nói, tối hôm qua phủ thừa tướng bị người phóng hỏa, còn xảy ra một hồi đại chiến, ngay cả quân sĩ bình thường đều chết hơn trăm người. Dường như thừa tướng cũng biến mất không nhìn thấy tăm hơi bóng dáng. Tiên sinh, lần sau có việc này cũng nên mang theo ta đi cùng ah!"

 

Trương Bằng cũng đoán ra, chuyện này là do sư phụ mình làm.

 

Ánh nắng có điểm chói mắt, Dược Thiên Sầu ti hí mắt lươn nhìn nhìn hắn, bộ dáng uể oải nói: "Địa phương này lắm thầy nhiều ma, cái khổ người kia của ngươi, coi như bịt mặt, người ta liếc mắt một cái đều có thể nhận ra. Yên tâm đi! Sau này sẽ còn nhiều cơ hội dành cho ngươi."
"Không biết, ta cái gì cũng không biết." Lỷ thị lắp bắp nói: "Bọn chúng đánh ta bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì đã đi ra ngoài thành, một người bịt mặt giao cho ta cái này, bảo ta không được đánh mất, nếu đánh mất sẽ lấy đi tính mạng của ta. Hắn còn nói, thứ này có thể cứu được mạng của thừa tướng..."

 

Nói xong đem mảnh ngọc điệp trong tay dâng lên. Mễ Như Sơn hư không cách vật, mảnh ngọc điệp nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn. Theo sau rót thần thức vào kiếm tra, chỉ thấy bên trong viết: "Âm Bách Khang, ta mặc ngươi là Hóa Thần kỳ hay là Hóa Cẩu kỳ cao thủ. Cháu trai bảo bối của ngươi đang ở trong tay lão tử! Nếu muốn cháu trai ngươi còn mạng quay về thì chuần bị hai ức thượng phẩm linh thạch tiền chuộc. Trong vòng ba ngày, nếu lão tử không nhìn thấy linh thạch, bảo đảm cái tên Âm Bách Khang của ngươi sẽ được lưu danh bách thế. Phía dưới là địa phương giao nộp linh thạch, ngàn vạn lần đừng có nhầm lẫn vị trí!"

 

Mễ Như Sơn da mặt co rút, ở phía dưới là hai chữ "Anh Hùng" cùng một tấm bản đồ, phỏng chừng là địa phương giao linh thạch chuộc người.

 

"Các ngươi nhìn xem!" Sau khi Mễ Như Sơn xem xong cũng không biết phải nói cái gì. Liền đưa mảnh ngọc điệp cho hai người huynh đệ của mình. Sau khi hai người lần lượt xem xong, cũng im lặng, trả ngọc điệp lại cho Mễ Như Sơn.

 

"Kêu nàng lui ra đi! Không cần hỏi thêm gì nữa." Mễ Như Sơn khoát tay nói.

 

Lúc này Triệu Hằng mới truyền người vào đưa Lý thị đi ra. Theo sau dò hỏi: "Đại cung phụng, bên trong là thứ gì vậy?"

 

"Ha ha! Có người ăn gan báo, trói cháu trai Âm Bách Khang vào, dọa hắn xuất ra linh thạch chuộc người." Mễ Như Sơn cười lạnh nói. Ở trong lòng cũng đang cân nhắc xem, rốt cuộc là tên điên nào làm cái chuyện ngu ngốc này. Âm Bách Khang há lại có thể nhịn được cơn giận này hay sao?

 

Triệu Hằng cũng biết Âm Bách Khang là nhân vật như thế nào. Hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Ai? Chuyện này là ai làm?"

 

Mê Như Hải lẩm bẩm: "Anh Hùng."

 

Mễ Như Toàn vui sướng nói: "Người kia là ai vậy nhỉ! Bản thân ta thật muốn nhìn xem mặt mũi của người này như thế nào. Tuy không biết hắn có bàn lĩnh anh hùng hay không, nhưng lá gan của hắn cũng thật là đảm lược."