Tinh Thần Châu
Chương 476 : Chân giả Lộng Trúc
Ngày đăng: 09:53 18/04/20
Hai người đờ ra, Thư Tâm lộ vẻ phong tình vô hạn nhìn chén rượu đưa ngay giữa hai người, giống như không phải hương rượu bay ra, mà như là tơ tình vạn lũ, muốn đem Lộng Trúc quấn quýt lại.
Một đám người lặng ngắt như tờ, ánh mắt đều rơi lên trên người Lộng Trúc. Đối với chuyện cũ giữa hai người, ở trong lòng những người có mặt tại đây cũng đã không còn là bí mật gì nữa. Lộng Trúc tại tu chân giới không chỉ tu vi cao cường, mà còn có tiếng phong lưu khoáng đạt, hơn nữa hình dáng trời sinh bất phàm, tiểu móng vuốt của hắn vừa thò ra, thật đúng là không có mấy nữ nhân có thể chạy trốn khỏi ma trảo của hắn.
Tất cả mọi người biết, ngày xưa Lộng Trúc là người tinh của Thư Tâm, hai người từng sống vui vẻ một đoạn thời gian. Chỉ bất quá Lộng Trúc thật quá mức hoa tâm, một nữ nhân không cách nào giữ chân hắn, phỏng chừng đã chán, liền bất tri giác đạp văng Thư Tâm, lại thông đồng một vị mỹ nữ đại danh lừng lẫy khác của tu chân giới.
Nhưng tu vi của Thư Tâm cũng không kém hơn hắn, không phải như những nữ nhân khác, tùy tiện cho hắn đá văng. Kết quả nàng làm thịt vị mỹ nữ mà Lộng Trúc mới thông đồng kia, sau đó lại quấn quýt lấy Lộng Trúc không tha, vì vậy Lộng Trúc đành phải trốn tránh nàng khấp nơi.
Cuối cùng làm cho Lộng Trúc không còn biện pháp, hắn thẳng thắn chạy tới Thuận Thiên Đảo ở không ít năm. Yêu Quỷ Vực của Tất Trường Xuân không phải địa phương mà ai cũng có thể xông vào, Thư Tâm lại liều chết xông tới, hậu quả thực sự thiếu chút nữa đã đánh mất đi tính mạng dưới tay Tất Trường Xuân.
Dù sao cũng là nữ nhân từng ngủ chung giường, Lộng Trúc tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn nàng chết, đành đứng ra cứu nàng. Kết quả Tất Trường Xuân hiểu rõ ràng nguyên nhân, cũng nổi giận, Lộng Trúc thật sự là quá mức, xem Thuận Thiên Đảo là địa phương nào vậy? Vì vậy một đôi cẩu nam nữ bị Tất Trường Xuân oanh kích ra khỏi Yêu Quý Vực.
Cũng không biết làm thế nào, hai người vừa ra Yêu Quý Vực, lại hòa giải với nhau.
Nhưng chưa hòa giải được bao lâu thời gian, Lộng Trúc lại tái phát bệnh cũ, lại chơi trò mất tích. Chờ khi Thư Tâm tìm được hắn, thì hắn đã thu một bé gái làm đồ đệ.
Lần này Thư Tâm có dây dưa thế nào cũng vô dụng. Lộng Trúc đã phát lời thề độc ngay tại chỗ, để có thể giúp cho đồ đệ bình an lớn lên, hắn nên vì đồ đệ tích đức, phát thệ trước khi tu vi đột phá Hóa Thần hậu kỳ, tuyệt đối sẽ không chạm đến nữa sắc, bằng không sẽ chết không được tử tế.
Lộng Trúc đoạn tuyệt như thế, Thư Tâm còn có biện pháp nào đây, không thể làm gì khác hơn là quay về Nữ Nhi quốc, chờ đợi hắn có thể sớm ngày đột phá Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng cử động của người này làm cho nàng phi thường thất vọng, tuy rằng không hề chạm đến nữ sắc, nhưng nơi nơi du đãng, căn bản là không thèm bỏ chuyện tu luyện vào trong lòng, thật không biết tu vi của hắn đến ngày tháng nào mới có thể đột phá được cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.
Hôm nay đôi oan gia chạm mặt, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ hí quý, muốn nhìn xem náo nhiệt một chút.
"Cái này.., sao ngươi cũng tới?" Lộng Trúc xấu hổ cười nói.
Ánh mắt kinh ngạc của Lộng Trúc dần dần hòa hoãn, nổi lên mỉm cười. Thanh âm của Dược Thiên Sầu, vóc người cũng của Dược Thiên Sầu, cùng ánh mắt giảo hoạt, còn có tu vi khiến người nhìn không thấu, người này không ngờ lại dịch dung, nếu không phải nhìn dáng vóc và tiếng nói, thiếu chút nữa cũng đã lừa gạt được hắn.
Bầu không khí tại hiện trường có chút quái dị, Văn Du Viễn và Văn Phách đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người có chút buồn bực, tộc lão hẳn nên nhận thức Lộng Trúc tiên sinh a! Thế nào lại có câu hỏi vừa rồi? Lẽ nào tộc lão cũng không nhận thức Lộng Trúc tiên sinh sao?
"Tộc lão!" Văn Phách thấp thỏm bất an nhìn Văn Thụy nói: "Vị này chính là Lộng Trúc tiên sinh." Nói xong chỉ chỉ Dược Thiên Sầu.
"Nói bậy, ta sao lại không nhận ra Lộng Trúc tiên sinh, nếu như hắn là Lộng Trúc tiên sinh, vậy vị Lộng Trúc tiên sinh này là ai?" Văn Thụy chỉ chỉ Dược Thiên Sầu lại chỉ qua Lộng Trúc, lời này nói ra, tự hắn cũng cảm thấy líu lưỡi.
Hắn lập tức quay hướng Dược Thiên Sầu chỉ tay quát: "lớn mật! Ngươi là người phương nào? Dám giả mạo Lộng Trúc tiên sinh. Lừa dối lên trên đầu của Văn gia chúng ta." vốn hắn muốn phát tác ngay tại chỗ, nhưng phát hiện không ngờ mình nhìn không thấu tu vi của đối phương.
"A! Hắn là Lộng Trúc tiên sinh?" Văn Du Viễn và Văn Phách trăm miệng một lời nói. Hai người cấp tốc quan sát người trước mặt, người này so với vị Lộng Trúc tiên sinh kia càng tuấn dật phi phàm, tuổi tác cũng có vẻ càng thành thục, nhất là cây trúc địch màu tím đen trên lưng, không có chỗ nào không tương xứng với nhân vật trong truyền thuyết.
Hai người có chút mộng, Trương Bằng cũng kinh nghi bất định, chẳng biết rốt cục sư phụ đang làm trò gì.
Lộng Trúc nhướng mày, đi quạ, đi vòng quanh Dược Thiên Sầu hai vòng, vừa đi vừa quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt hắn.
Hắn chậc chậc nói: "Ngươi thật đúng là không cam lòng tịch mịch, mới không gặp bao lâu, không ngờ còn chơi trò dịch dung khuôn mặt. Tay nghề không sai, thật giống thật, không phải là mặt nạ da người đó chứ?"
Nói xong thò tay định sờ lên mặt Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu lấy cây quạt chặn lại tay hắn, nhíu mày trách cứ: "Ngươi giáo dưỡng một chút được hay không, nào có chuyện tương kiến liền đi sờ mặt người khác bao giờ!"