Tinh Thần Châu

Chương 479 : Chuộc người

Ngày đăng: 09:53 18/04/20


Dược Thiên Sầu chậm rãi vươn song chưởng ra, mười đầu ngón tay dần dần hư không biến thành trảo chộp tới. Lúc này giống như có từng luồng kiếm khí lưu chuyển ở trên mười đầu ngón tay của hắn, kéo thành từng mảnh quang mang thản nhiên mà bắn ra. Hắc bào trên người Âm Bách Khang không ngừng lay động, nhưng toàn thân lại bất động như sơn, khiến cho người ta cảm giác trong cơ thể hắn, dường như đang muốn bùng nổ một cỗ năng lượng khủng bố.

 

"Bất hảo! Âm Bách Khang dường như đã muốn động thủ!" Một gã Hóa Thần kỳ trên không trung bật thốt lên, những người khác cũng nhanh chóng bay lên cao. Hiển nhiên bọn hắn đã nhìn ra điểm này, đây không phải là chuyện đùa, dựa vào tu vi của Âm Bách Khang, nếu như hắn động thủ, người nào đứng gần không bị liên lụy mới là chuyện lạ.

 

Đám tu sĩ chung quanh cũng phát hiện ra điểm bất thường. Thấy nhiều Hóa Thần kỳ ở trên không bay đi xa. Như thế nào còn không biết Âm Bách Khang muốn bạo phát nộ hỏa. Trong chốc lát, bóng người tung bay tán loạn, người phía sau càng nhanh hơn người phía trước.

 

Lúc này Âm Bách Khang phẫn nộ tới cực điểm, quả thực là muốn động thủ, hắn muốn đem cả sơn động này phá hủy thành tro bụi, để tiết cơn giận trong lòng. Nhưng chân nguyên sung mãn trong nội thể bỗng nhiên thay đổi, hắn chưa kịp xuất thủ thì bên trong sơn động đã truyền ra một thanh âm rên ri mỏng manh.

 

Âm Bách Khang nao nao, thần thức nhanh như chớp bắn ra. Nháy mắt đã bao trùm phạm vi xung quanh hang động. Chỉ thấy ở bên trong, không biết âm Vô Phong đã xuất hiện từ khi nào, đang dò dẫm bò quanh tìm đường đi ra ngoài.

 

Cả người Âm Bách Khang chân khí sung mãn, đảo mắt một cái liền biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng. Trên vầng trán hắn chảy ra một tia mồ hôi. Đối phương tu vi quá cao, cao hơn bản thân hắn không chỉ một chút, quả thực là nhìn hắn như rơm như cỏ, muốn đùa giỡn như thế nào, liền đùa giỡn như thế đó, hù chết người không cần đền mạng ah!

 

Âm Bách Khang chưa từng sợ hãi qua như thế này, chẳng quàn là thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân, cũng không gây cho hắn nhiều áp lực như hiện giờ. Lửa giận mới vừa bốc lên, nháy mắt liền bị dập tắt hoàn toàn. Đối phương căn bản là coi thường sự tồn tại của hắn. Âm Bách Khang không còn dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ như lúc trước nữa.

 

Đám Hóa Thần kỳ trên không trung nhịn không được "di" lên một tiếng. Mới vừa rồi còn cảm thấy Âm Bách Khang đang dồn nén chân khí, bộ dáng xem như phi thường căng thẳng, tại sao lúc này nháy mắt đã thu liễm chân khí rồi. Một người thân mặc trang phục rách nát, đang lung lay đi ra, nhất thời cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

 

Vài ngày qua không nhìn thấy ánh mặt trời, âm Vô Phong vừa bước ra khỏi cửa hang động, theo bản năng liền vươn tay che mắt lại, sau khi chậm rãi buông tay xuống, mới phát hiện Âm Bách Khang đang đứng sừng sững ở bên ngoài cửa động. Lúc này liền vội vàng chạy tới.

 

"Gia gia!" Một thanh âm bi thương vang lên, âm Vô Phong chạy tới liền quỳ rạp xuống dưới đất. Liên tục dập đầu khóc rống nói: "Vô Phong bất hiếu, đã kinh động tới pháp giá của gia gia rồi."

 

"Quay về nghỉ ngơi cho tốt, là gia gia liên lụy đến ngươi." Trên mặt Âm Bách Khang hiện ra một tia hiền hòa hiếm thấy. Nhưng vừa nhìn thấy cháu trai quần áo rách nát, da thịt bên trong có nhiều vết thương, hắn kiềm chế không nổi cơn giận, toàn thân không ngừng run lên.

 

Nhìn vào trong sơn động phẫn nộ quát: "Tôn giá rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dựa vào tu vi của tôn giá, vi sao lại hướng phàm nhân động thủ tra tấn?"

 

Thanh âm vô hình như lưỡi đao sắc bén, truyền vào trong sơn động, khiến cho từng mảng thạch bích bên trong sơn động lả tả rơi xuống.
"Phải rồi" âm Vô Phong chạy nhanh qua, quỳ xuống ôm lấy một đứa nhỏ khoảng bảy tám tuổi, lo lắng nói: "Bọn họ làm sao vậy? Gia gia, người mau cứu bọn họ đi."

 

Âm Bách Khang căn bản là không thèm quản tới hắn, ánh mắt nhìn xuống hàng chữ ở trên tảng đá. Thần tình phi thường âm trầm. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Thư Tâm đứng ở bên cạnh khẽ lắc đầu, nhìn âm Vô Phong nói: "Bọn họ không xảy ra chuyện gì đâu. Đây chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi."

 

Một đám cao thủ Hóa Thần kỳ phóng đến, sau khi quan sát thấy hiện trường, cả đám đều im lặng không nói gì. Nhưng trong lòng thì đang thầm nghĩ, lần này Âm Bách Khang đã mất hết thể diện, ném ba ức thượng phẩm linh thạch đi ra ngoài, thế nhưng ngay cả mặt mũi của đối phương đều chưa từng nhìn thấy qua. Cái tên "Anh Hùng" này cũng không biết là thần thánh phương nào, ngày sau phải tránh xa hắn ra mới được.

 

Âm Bách Khang vươn thủ chưởng ra, một luồng chân khí cường hãn, tức thì bóp nát tảng đá kia thành một đống bột mịn, lá cờ hình tam giác liền rơi vào trong tay của hắn. Âm Bách Khang thần tình xám xịt nhìn chằm chằm hai chữ Anh Hùng thêu trên lá cờ.

 

Đột nhiên Âm Bách Khang phóng lên không trung, hướng về bốn phía xung quanh mà gầm lên giận dữ: "Lén lén lút lút, dấu đầu rúc đuôi, động thủ với phàm nhân bình thường thì tính là cái bổn sự gì. Có dũng khí thì mau ra đây cùng ta chiến một trận!"

 

Lúc này hắn đã nổi giận lôi đình, cũng chẳng thèm quản đối phương có phải là tuyệt thế cao thủ hay không. Chỉ muốn được liều mạng một lần...

 

Thanh âm mười phần trung khí, lan truyền đi khắp núi rừng, động tĩnh này khiến cho chim thú hoảng sợ thi nhau chạy trốn tán loạn. Bất quá cũng không có người nào trả lời hắn. Đám cao thủ Hóa Thần kỳ đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, phỏng chừng đám cướp kia đã rời đi trước rồi.

 

Âm Bách Khang phát ra một tiếng rống phẫn hận. Thần hình đột nhiên hóa thành một dải hắc ảnh, bắn về bốn phương tám hướng trong thiên địa. Ngay sau đó, những thanh âm "ầm ầm" liên tục vang lên, mặt đất bị chấn động rung chuyển không ngừng.

 

Đám cao thủ Hóa Thần kỳ sôi nổi phóng xuất ra cương khí hộ thể. Hoắc Tông mình tự nhiên sẽ không để cho âm Vô Phong xảy ra chuyện gì. Vạn nhất cái tên đang nổi điên kia, liền quay đầu lại kiếm cớ nháo sự thì sao? Lúc này năm người khác cũng tạo thành một vòng tròn bảo hộ cho gia đình của âm Vô Phong.

 

m Vô Phong thì đang trợn mắt há mồm. Đến hôm nay bản thân hắn mới biết, gia gia của mình có bao nhiêu phần lợi hại, đồng dạng ngày hôm nay người đã phải chịu qua biết bao nhiêu chuyện ủy khuất...