Tinh Thần Châu

Chương 49 : Thưởng tửu

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Nhìn theo bóng lưng Nghiêm Thù đi xa, Dược Thiên Sầu mới nhẹ nhàng uốn thẳng thắt lưng, thần tình siểm nịnh trên mặt cũng biến thành trầm ngâm. Thực lực của chính mình quá yếu nhược, từ ngày tiến nhấp vào tu chân giới, đều bị những người khác thực lực vượt xa chính mình trêu chọc, mà chính bàn thân hắn đều phải ngoan ngoãn như thằng cháu trai của người ta. Tất cà những chuyện này đều bời vì tu vi hiện tại của hắn quá yếu nhược. Vĩ nhân nói chí phải! Người nào lạc hậu sẽ bị ăn đòn thường xuyên, quà nhiên lời lẽ vô cùng thâm ảo.

 

Thế giới này quá điên cuồng, Tu Chân giới nhân tình ấm lạnh coi tính mạng con người như cỏ rác, tùy thời ngứa mắt đều có thể mất đi tính mạng. Chỉ riêng ở trong Kim Châu mới an toàn tuyệt đối, nhưng chẳng lẽ phải sống cả đòi ở bên trong Kim Châu hay sao? Khúc Bình Nhi chờ đợi mình ở trên Thanh Quang Tông thì phải làm sao đây? Không có thực lực tuyệt đối, thì cũng đừng mơ tưởng đến chuyện đón nàng! Chẳng lẽ muốn nàng ở cùng mình trốn trong Kim Châu cà đời hay sao? Không.., ngay cà nàng nguyện ý, bản thân ta cũng không thể kiên nhẫn nổi, sao có thể khiến cho nữ nhân của ta ủy khuất cả đòi được chứ...!

 

Nghĩ đến đây Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, miệng lầm bầm nói: "Chỉ cần ta đề cao thực lực, người tốt, người xấu, hay cái thanh danh chó má gì lão tử đều không cần. Chẳng quản là địch nhân của Tu Chân giới, ta cũng sẽ không hối tiếc đâu...Bình nhi! Khi cái xú danh của ta vang xa, hi vọng nàng có thể hiểu được, bời vì nàng, từ hôm nay trở đi lương tâm của ta đã đem cho chó ăn rồi."

 

Một cái túi niệm kiên định xuất hiện ở trong lòng Dược Thiên Sầu. Theo sau, hắn mới thở dài một hơi, không phải mình không muốn làm người tốt, mà chính bản thân mình không có điều kiện làm người tốt, cái gì so sánh cùng tính mạng đều không thể quan trọng hơn! Kiệp trước có một câu châm ngôn rất đúng: "Nghèo thì lo thân mình, giàu thì giúp đỡ chuyện thiên hạ."

 

Dạo quanh tiểu viện hai vòng, phát hiện ra nơi này không thấy bóng dáng một ai, hẳn là mọi người đã ra ngoài làm việc, phỏng chừng cũng không trở về ngay được. Đầy cửa gian phòng Nghiêm Thù chỉ định cho mình, bên trong cơ hồ không có thấy bất kì đồ vật gì, gần nhất chỉ có một cái bàn và một cái giường sạp mà thôi.

 

Rành rỗi đến mức nhàm chán, Dược Thiên Sầu ra đóng cửa cài then, theo sau thân ảnh liền tan biến ở giữa căn phòng, quay trở về không gian bên trong Kim Châu.

 

Vào bên trong, liền trông thấy người tu sĩ thanh niên đang ôm linh thạch hấp thu, người này đúng là bị hắn cướp tới đây. Dược Thiên Sầu nhìn người thanh niên, cười nói: "Ngươi tên là gì vậy?"

 

Bỗng dưng nghe được thanh âm nói chuyện, người tu sĩ thanh niên đang ngồi khoanh chân, liền chậm rãi mở mắt ra. Vừa trông thấy Dược Thiên Sầu, nhất thời sắc mặt đại biến, hắn nhảy dựng lên quát lớn: "Ngươi là tên lưu manh, mau thà ta ra ngoài."

 

Nói xong hắn phóng tới, rất có xu thế như muốn liều mạng với Dược Thiên Sầu.

 
 

Dược Thiên Sầu đứng trơ ra, không biết nên làm sao cho đúng. Lúc này, Lăng Phong ở bên cạnh liền mĩm cười giải thích: "Dược huynh xin lượng thứ, Tuyên Bình xưa nay ăn nói vẫn như vậy, ngươi ở chung với hắn lâu, sẽ biết hắn là người mặt lạnh trong nóng thôi. Tuy lời nói khó nghe nhưng quà thật cũng không có ác ý gì đâu."

 

Dược Thiên Sầu nghe vậy, cũng thoải mái hơn rất nhiều. Còn Bắc Tử thì đang ngắm nhìn túi trữ vật ở bên hông Dược Thiên Sầu, tấm tắc nói: "Túi trữ vật của Dược huynh, ta ở trên Phù Tiên Đảo nhiều năm như vậy, còn chưa trông thấy đệ từ Luyện Khí kỳ xài qua thứ này! Quả nhiên là đồ xịn, sợ rằng nếu không có một viên thượng phẩm linh thạch, cũng không mua nổi đâu nhi?"

 

Lúc này Tuyên Bình mang theo một bình rượu lớn đi ra, cũng đánh giá: "Đúng là hàng xịn đó."

 

"Nếu các huynh đệ thích, lần sau gặp Trình Canh Thanh sư tổ! Ta liền nhờ hắn mua ba túi tặng cho ba người vậy." Dược Thiên Sầu tuy là người keo kiệt, nhưng khi giao lưu quan hệ, hắn luôn luôn hào phóng.

 

Lăng Phong cùng Bắc Tử nhìn nhau cười. Đối với lời nói của Dược Thiên Sầu đều không cho là đúng. Bởi, một tu sĩ Luyện Khí kỳ, có bao nhiêu linh thạch thượng phẩm, mà dám đi mua tặng túi trữ vật cao cấp cho người khác đây?

 

Diễn cảm của hai người roi vào trong mắt Dược Thiên Sầu, hắn cũng không muốn giải thích nhiều. Có một số việc cũng không thể giải thích là được, mà cần phải dùng hành động thực tế để chứng minh, thì người khác mới tâm phục khẩu phục.

 

Lúc này, Tuyên Bình nhẹ nhàng chuốc rượu, nói: "Chúng ta nâng chén thôi!"