Tinh Thần Châu

Chương 491 : Một đánh ba

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Đám người theo hướng tây mà bay đi. Nhất thời kinh động không ít những tu sĩ khác nhấp đoàn. Theo sau tìm được một chỗ hẻo lánh, thoát ly tầm mắt của phàm nhân, nhanh chóng hạ xuống.

 

Sau khi đáp xuống, chúng nhân mới phát hiện, địa phương Mễ Như Sơn dẫn tới, hóa ra chính là nơi mấy ngày hôm trước Âm Bách Khang gầm lên một tiếng giận dữ, mà san bằng mấy ngọn núi trở thành binh địa. Nơi đây hoang vắng bóng người, lại còn là thâm sơn cùng cốc, phàm nhân không thể tiến vào, hơn nữa xung quanh rộng rãi bằng phẳng, chừng mấy ngàn thước vuông.

 

Nguyên bản lúc ở trong hoàng cung, nhân số cũng chỉ khoảng tầm ba trăm người. Nhưng hiện giờ, đám tu sĩ hiếu kì trong Đại trơng Thành gia nhấp, nhân số không sai biệt lắm cũng tăng lên gấp mười lần.

 

Nơi thâm sơn cùng cốc, đột nhiên biến thành địa phương náo nhiệt như trẩy hội. Những người từ Đại trơng Thành theo tới không hiểu rõ sự tinh đầu đuôi, lúc này đang sôi nổi tìm người quen đi từ trong hoàng cung ra, sau khi hỏi thăm rõ ràng chuyện tình, một đám đều căm phẫn không nhịn được. Trong chốc lát, nơi thâm sơn cùng cốc, không ngừng vang lên những tiếng mắng chửi Dược Thiên Sầu.

 

Bình tĩnh mà mắng đi! Lão tử cũng không phải miếng thịt heo đâu! Dược Thiên Sầu vẫn giống như lúc trước, đụng phải cái tình huống nhạy cảm này, hắn tốt nhất vẫn nên giữ im lặng, lúc trước một mình mắng nhau với ba trăm người đều không thắng nổi, hiện giờ một mình đối với ba ngàn người, thì càng không cần phải quan tâm nhiều làm chi.

 

Lộng Trúc vui sướng ngắm nhìn bốn phía chung quanh, miệng tấm tắc không ngừng, náo nhiệt ah! Dược Thiên Sầu bị ba ngàn người đồng thanh mắng nhiếc. Quay trở về nhất định phải đem cảnh tượng này kể cho Tất Trường Xuân nghe đi. Cho hắn biết đệ tử của thiên hạ đệ nhất cao thủ, quả nhiên không phải bình thường, nói vậy lão Tất cũng sẽ phi thường hoảng sợ đi!

 

Ờ dưới tình huống có hai cao thủ Hóa Thần kỳ trấn áp, thanh âm mắng chửi phẫn nộ tuy càng lúc càng lớn, nhưng cũng không phát sinh ra cái hành động quá khích nào. Dần dần ở giữa trung tâm lộ ra khoảng đất rộng mấy trăm thước vuông, giữa sân chỉ còn lại bốn người Dược Thiên Sầu, Ngôn Phong, Ngô Nghiêm Khai, Viên Thông Hải.

 

Dược Thiên Sầu trên mặt dâng lên một tia lãnh khốc, vung tay ném túi trữ vật phiêu phù bay tới trước mặt Văn Thụy cùng Lộng Trúc. Ngay sau đó ba người kia, đồng dạng cũng ném túi trữ vật qua nơi đó. Toàn trường không ngừng nghe thấy thanh âm la hét: "Đánh chết hắn...Làm thịt hắn đi."

 

Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn đám người bốn phía xung quanh, hai tay theo trong túi trữ vật xuất ra hai kiện pháp bảo ngăm đen, dài gần hai thước. Đó chính là hai thanh đại khảm đao, thoạt nhìn phi thường khủng bố.

 

Hai thanh đao vừa xuất hiện trong tay Dược Thiên Sầu, thanh âm mắng nhiếc bốn phía xung quanh bỗng nhiên đình chỉ, sôi nổi thầm thì với nhau. Chủ đề nghị luận đều là bàn tán đến sự kiện Đại Hội Rút Đao, nghe nói hai thanh đao này chính là bảo đao trong truyền thuyết, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu luôn luôn mang theo bên người.
"Con mẹ nó!" Dược Thiên Sầu luống cuống rống lên. Hai thanh bào đao trực tiếp ném vào trong túi trữ vật. Bởi vì hắn cảm thấy bảo đao tuy dùng thuận tay, nhưng lại không có bao nhiêu hiệu quả thực tế. Sở trường của Dược Thiên Sầu chính là đánh lén, hoặc đánh kiểu chóp nhoáng, bản thân hắn không thể cầm bảo đao xồng lên mà chém người ta được.

 

Đao vừa thu hồi, Dược Thiên Sầu liền ngự kiếm phóng thẳng lên không trung, tránh thoát công kích của ba người.

 

Ba người Ngô Nghiêm Khai đưat mắt nhìn nhau, cũng nhanh chóng phóng lên không trung, đuổi theo truy sát. Đám người có mặt tại đương trương, đứng xem trận chiến nhất thời ồ lên, trầm trồ khen ngợi.

 

Phù Dung khẩn trương hai tay đưa lên Ồm ngực. Lộng Trúc liếc mắt nhìn nói: "Không cần phải lo lắng, tiểu tử này còn cất giấu rất nhiều bản lĩnh. Trước mắt hắn cũng chưa sử dụng đâu, cho nên hắn không thể chết được."

 

Văn Thụy nghiêng đầu nhìn nhìn, không thể tin được, Lộng Trúc tiên sinh đối với Dược Thiên Sầu lại có lòng tin đến như thế.

 

"Tới hay lắm." Dược Thiên Sầu đột nhiên ngừng chạy, cười lạnh không thôi...

 

Bất thình lình Dược Thiên Sầu xoay người lao xuống, song chương dang rộng ra, hai ống tay áo đón gió căng phồng. Theo sau có tầng tầng thanh sắc phi kiếm phóng ra từ trong ống tay áo, nháy mắt phóng xuống như muốn bao phủ ba người. Khí thế này giống như lôi đình kiếm vũ, khiến cho đám người đứng xem chung quanh phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.

 

Ba người Ngô Nghiêm Khai bỗng nhiên rơi xuống thế hạ phong, không nói hai lời nhanh chóng tách nhau ra, cuống quýt cắm đầu chạy trốn. Bất quá dựa vào tu vi của ba người, tốc độ căn bản là không thể nhanh hơn phi kiếm...