Tinh Thần Châu

Chương 497 : Hậu quả nghiêm trọng

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


"Quản huynh, ngươi không phát hiện pháp quyết của tiểu tử kia thật tà môn. Ngươi cho rằng chúng ta nắm chắc diệt trừ hắn?" Tử bào lão giả nói ra sự lo lắng của mình.

 

Hắc bào lão giả hắc hắc cười nói: "Úc huynh quá lo lắng, ngươi có chú ý tới hay không, tiểu tử này chiến thắng đều chôn dấu ảo diệu bên trong mây mù kia, chỉ cần chúng ta không tiến vào mây mù, hắn cũng sẽ không có biện pháp làm gì chúng ta. Có lẽ nói, trước khi hắn còn chưa phóng xuất ra mây mù, đã bắt hắn làm thịt, hắc hắc! Chúng ta cùng xuất thủ, nói vậy tiểu tử này cũng không còn cơ hội phóng xuất mây trắng. Úc huynh, sau khi giết chết tiểu tử, đồ trong túi trữ vật ngươi ta chia đều, bao quát hai thanh bảo đao, ngươi nói làm sao?"

 

Gương mặt tử bào lão giả còn thoáng vẻ do dự, vừa nghe nhắc tới hai thanh bào đao, vùng lông mày hơi khẽ động, nắm tay nói: "Hay là có thể thử xem một lần."

 

Dược Thiên Sầu vốn tưởng rằng vừa đánh một trận đủ làm đoàn người kinh sợ, thấy lớn tiếng hỏi mà không có ai trả lời, cười nhạt một trận, muốn đi đến nhặt túi trữ vật. Ai biết còn chưa đi tới trước mặt Văn Thụy, hai túi trữ vật xé gió bay đến, nện ngay trước mắt hắn.

 

Nhìn lại, một gẫ hắc bào lão giả và một gã tử bào lão giả không biết xuất hiện ở giữa sân từ lúc nào, người trước cười lạnh nói: "Đồ vật không cần nhặt nữa, để cho chúng ta nhặt thay ngươi." giọng nói tràn ngập tự tin.

 

Đoàn người quan chiến nhất thời rối loạn, mọi người thấy Dược Thiên Sầu làm thịt luôn cả Độ Kiếp hậu kỳ Trữ Định Phương, xác thực khiếp sợ không ngớt, không nghĩ tới một Nguyên Anh kỳ lại có bản lĩnh như vậy, đã không còn ai dám nghĩ đánh tiếp, chuẩn bị chịu đựng việc mất hết mặt mũi.

 

Đột nhiên lại xuất hiện hai người lại cho mọi người hi vọng, không ít người đều nhận thức hai người, đối với sự xuất hiện của hai gã Độ Kiếp hậu kỳ cũng xác thực làm mọi người ngoài ý muốn. Nguyên bản đều cho rằng Độ Kiếp hậu kỳ đều bận tâm mặt mũi, không có khả năng xuất hiện cùng lúc hai người đồng thời khiêu chiến một Nguyên Anh kỳ, nhưng nếu chỉ một gã Độ Kiếp hậu kỳ cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Dược Thiên Sầu.

 

Bọn họ còn đang chuẩn bị tiếp thu chuyện thực dù khó thể tiếp thu này, chuyện ngoài ý muốn liền xuất hiện. Lúc này lại không ai đứng ra mắng hành vi hai người là trơ trẽn, bởi vì quan hệ đến mặt mũi bọn họ.

 

Bất quá cũng có người không quen nhìn, Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, truyền âm với Văn Thụy: "Có chút người thật đúng là không biết xấu hổ."

 

Văn Thụy cười cười không nói, mạnh miệng cũng do chính Dược Thiên Sầu nói ra, nếu dám nói ra, phải có dũng khí đối mặt hiện thực, cũng không thể toàn bộ trách người khác.

 
 

Hai người ngay cả tâm tư chửi má nó đều có, thế nào đụng phải quái vật như thế. Vừa rồi mới đánh đã ghiền, mắt thấy sắp sửa làm thịt tiểu tử, thế nào đảo mắt liền bị đối phương truy sát trối chết? Sớm biết như vậy cũng không chen chân nhúng tay vào náo nhiệt.

 

Quang cầu do Úc Lan Đô phóng xuất chỉ còn cách Dược Thiên Sầu khoảng trăm thước, liền trực tiếp bị Thanh hỏa đốt cháy nổ tung, tạc ra một tiếng nổ, cũng chỉ nhấc lên chút lung lay trong biến lửa đầy trời mà thôi, không hề sản sinh bất luận ảnh hưởng gì đối với Dược Thiên Sầu.

 

Phi kiếm của Quản Trung Giai phóng xuất lại càng không cần nói, trực tiếp bị nấu chảy thành dịch thể trong biển lửa. Quản Trung Giai có quan hệ cảm ứng với phi kiếm cảm giác đau lòng một trận, thanh phi kiếm đó là do sư phụ cho hắn, là thượng phẳm pháp bảo a!

 

Nguyên bản một ngàn thanh sắc phi kiếm rơi lả tả đều xông lên trời, dung nhấp vào trong thanh sắc biển lửa, chỉ thấy biển lửa trên bầu trời lại lần nữa lan lớn ra...

 

Rất nhanh chạy ra hơn mười dặm, Quản Trung Giai và Úc Lan Đô rốt cục xem như thoát khỏi sự truy đuối của thanh sắc nộ hỏa, hai người chia làm hai đầu biển lửa, nhìn không thấy nhau, tâm tình cũng tuyệt nhiên tương đồng, hai người thiếu chút nữa mệt đến hư thoát, bằng tu vi bọn họ, một lần thuấn di nhiều nhất chỉ đi được trăm thước, mà thu ấn di tiêu hao tu vi quá lớn, căn bản không phải loại pháp quyết có thể nhiều lần sử dụng. Một đường liên tục sử dụng thuấn di hơn mười lần, không phải chuyện mà họ có khả năng thừa thụ, thật sự là mệt đến kiệt lực.

 

Chờ khi hai người quay đầu lại quan sát, thiểu chút nữa hối hận đến xanh cả một, nếu nhU Minh bay lên cao hai bay xuống đất có lẽ không sao, biển lửa chỉ truy ngang mà tới. Bất quá ngẫm lại cũng không dám khẳng định, vạn nhất đối phương có thể điều khiển hỏa diễm truy theo cả trên lẫn dưới thì sao? Đây là rất có khả năng.

 

Một tràng cảnh làm cả đời mọi người thật sự khó quên xuất hiện tại không trung, thanh sắc hỏa diễm, khắp bầu trời đều là thanh sắc hỏa diễm, bao phủ trời đất. Bầu trời trong phương viên hơn mười dặm, toàn bộ bị thanh sắc liệt diễm bao phủ, thanh quang chiếu sáng cả thiên địa một phương, Đại trơng thành nằm ngoài mười dặm cũng đều bị kinh động. Bách tính bò lên nóc nhà, còn có rất nhiều người chạy ra thành nhìn xem kỳ quan trên bầu trời phía xa xa...

 

Bên dưới Thanh hỏa nhô cao, trong đám người quan chiến, tu vi thấp đã sắp sửa không chịu nổi. Thanh hỏa bên trên tuy rằng còn cách mấy trăm thước bên dưới, nhưng nếu tiếp tục thiêu đốt như vậy, bọn họ làm sao có thể chịu nổi...