Tinh Thần Châu

Chương 51 : Vì sao

Ngày đăng: 09:49 18/04/20


Nghĩ đến phương pháp luyện đan, còn chưa từng nhìn xem, nếu không có chút hiểu biết cơ bản thì phỏng chừng muốn qua mặt Quan Uy Vũ cũng là không có khả năng, hắn cũng không còn tâm tư uống rượu nữa. Dược Thiên Sầu uống hết chén rượu, buông chén đứng lên hướng ba người xin lỗi: "Huynh đệ thân thể không khỏe, về trước nghỉ ngơi, lần sau ta làm chủ, thỉnh chư vị uống một bữa." Nói xong cấp thiết muốn xoay người rời đi.

 

Ba người ngạc nhiên nhìn hắn vào nhà đóng cửa phòng, Lăng Phong lặng lẽ nói: "Xem ra hắn còn có điểm luần quần trong lòng."

 

"Không có gì, thời gian qua lâu tự nhiên sẽ tiếp thu." Bắc Tử nói.

 

Tuyên Bình đang vùi đầu uống rượu quay đầu nhìn vào cửa phòng vừa đóng, đột nhiên toát ra một câu: "Không cần thiết." Lại tiếp tục vùi đầu uống rượu. Lăng Phong và Bắc Tử nhìn nhau cũng không biết ý hắn nói gì.

 

Dược Thiên Sầu vừa vào phòng lập tức biển mất vô tung vô ảnh, hiện tại hắn bức thiết muốn tìm Bạch Hồ, kỳ vọng nàng có thể giúp mình cởi ra cấm chế bên trong ngọc điệp cất giấu phương pháp luyện đan. Trong số những người hắn nhận thức, phỏng chừng cũng chỉ có Bạch Hồ mới có được năng lực này, không tìm nàng thì còn có thể tìm ai, nghĩ đến đối với cấm chế trận pháp cũng có lý giải nhất định.

 

Trở lại trong Kim Châu, thần thức điều tra, liền xác nhận vị trí của Bạch Hồ. Ý niệm khẽ động, thoáng qua liền xuất hiện ngay bên ngoài hoa viên của Bạch Hồ hiện

 

Tại.

 

Bên trong vườn hoa lại có thêm một vị trợ thủ tốt thông thạo chuyên môn, Trần Phong xem ra đã nghĩ thông suốt, đang cùng Quan Vũ vội vàng trồng trọt. Nhìn thấy được Dược Thiên Sầu đến, người trước liếc mắt liền cúi đầu không nhìn, chỉ hừ lạnh một tiếng biểu đạt bất mãn trong lòng, người sau vui tươi hớn hở gật đầu cười chào hỏi.

 

Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tình để ý đến hai người, hướng Bạch Hồ thân thiết hô: "Tỷ tỷ!" Sau đó liền đi qua.
"Xì!" Bạch Hồ đứng một bên buồn cười, che miệng cười ra tiếng, tựa hồ thấy đệ đệ xấu mặt phi thường hài lòng. Dược Thiên Sầu sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây người, hắn là lần đầu tiên thấy Bạch Hồ cười như vậy, ở trong dáng tươi cười của nàng, hoa tươi bốn phía cũng trở nên buồn bã thất sắc. Rốt cục hắn đã hiểu được, vì sao cổ nhân ở kiếp trước hình dung mỹ nữ lại có câu hoa nhường nguyệt thẹn, hoa đẹp thế nào làm sao có thể so sánh với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đứng ngay trước mắt!

 

Quan Vũ và Trần Phong cũng ngây dại, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Hồ như vậy...

 

Bạch Hồ hiển nhiên ý thức được mình đã thất thố, gương mặt trong nháy mắt trầm lại, lạnh lùng trừng ba người, ba người không hẹn mà cùng rùng mình, tỉnh lại.

 

"Ai! Lão tỷ nha! Nàng thực sự là một yêu tinh mê chết người không đền mạng." Dược Thiên Sầu vô lực rên rỉ, lại nhìn Quan Vũ nói: "Bỏ đi, nể tình ngươi có thể làm cho tỷ tỷ của ta cười, ngày hôm nay không tính toán với ngươi."

 

"Ngươi tính toán cái gì? Nói cho ngươi xem thứ tốt còn cho là lừa ngươi sao?" Quan Vũ đối chọi gay gắt, lập tức nâng hạt giống trong tay nói: "Xem kỹ đây." Nói xong ngồi xổm xuống, đào hai lỗ trên mặt đất, bỏ hai hạt giống vào hai lỗ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

Dược Thiên Sầu kiếp trước xuất thân từ nông dân đối với việc trồng trọt tự nhiên là không xa lạ, tuy rằng chưa từng trồng hoa, nhưng có trồng rau cải. Vì vậy trợn to mắt nhìn động tác của Quan Vũ, muốn biết hắn trồng hoa và mình trồng rau có gì khác nhau, nếu như không khác vì sao hoa lại lớn nhanh tới như vậy.

 

Quan Vũ gieo hạt giống xong, lấy xuống một ống trúc nhỏ bên hông, nhẹ nhàng mở nắp, lại rút ra một chiếc muỗng, đút vào trong ống trúc múc ra thứ gì đó. Thứ múc ra màu tím, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.