Tinh Thần Châu
Chương 550 : Tại chỗ lên giá (2)
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
"Ta nhịn! Ta xem lòng ngươi đen thì có, sư tổ Âm Bách Khang của ta ở tại tu chân giới nổi danh giỏi buôn bán, cũng không đến nỗi giống như ngươi." Quản Trung Giai cố gắng nghẹn ý nghĩ này trong lòng cũng không nói ra ngoài miệng. Hắn rất không vui vẻ lại chỉ vào đồng hồ cát nói: "Xem ra ta không đoán sai, ngươi đây đang tính thời gian thu phí."
"Xem ngươi nói như vậy kìạ, đã nói quá lời rồi!" Dược Thiên Sầu cười tủm tỉm nói: "Tính theo thời gian thì không sai, nhưng ngươi đã thanh toán hai mươi vạn phí dụng nói chuyện, trong thời gian này, sẽ không tiếp tục thu phí."
Nghe vậy thân thể hơi nghiêng phía trước của Quản Trung Giai lại ngồi thẳng trở về, ngực thở phào nhẹ nhõm. Bất quá trong lòng vẫn thầm mắng, một lần rơi hết đồng hồ cát lại tính giá hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, có khác gì là cướp đoạt, sai, còn dễ dàng hơn cướp đoạt.
Dược Thiên Sầu nhìn hắn, thấy gương mặt hắn âm trầm, có lẽ đang mắng mình, đây là chuyện đã dự liệu, nghe không được coi như không biết, làm sao làm khó dễ được ta. Hắn ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Cái kia...Quản.., ngươi gọi là cái gì Quản?"
Quản Trung Giai vừa khởi lên tinh thần chuẩn bị nói chuyện chính sự, nghe hắn vừa nói như vậy, gương mặt liền đen xuống tới. Mình vừa tự báo danh hào, người ta mới chớp mắt đã quên, hiển nhiên không để mình vào trong mắt.
Bình thường ỷ vào địa vị thủ tịch đồ tôn của Âm Bách Khang, ở tại tu chân giới luôn luôn mắt cao hơn đỉnh, lúc nào bị người không nể mặt như vậy. Kỳ thực hắn cũng không xem Ngưu Hữu Đức vào mắt, tuy rằng biết Ngưu Hữu Đức có thể là cao thủ Hóa Thần kỳ, nhưng từ cách xưng hô và thần thái cử động của hắn có thể thấy được, hắn cũng không xem trọng việc này.
Ai biết biểu hiện của đối phương càng trắng trợn không nhình hắn. Thể nhưng có việc cầu người, nên nghẹn bụng khẩu khí, trầm giọng nói: "Quản Trung Giai...
"Nga! Quản Trung Giai. Nghe qua, ta nghe nói qua." Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: "Nghe nói ngươi tọa trấn Chú Kim thành, dẫn theo không ít linh thạch treo giải thưởng tróc nã Dược Thiên Sầu, có phải có chuyện này hay không?"
"Phụng mệnh hành sự mà thôi." Quản Trung Giai đến đây không phải cùng hắn nói việc này, thuận miệng đáp: "Tiên sinh cũng quan tâm việc này sao?"
"Quan tâm, đương nhiên quan tâm, nghe nói treo giải thưởng tới một ức thượng phầm linh thạch a! Ách..." Dược Thiên Sầu dừng một chút, có chút không có ý tứ giải thích: "Ta không phải vì linh thạch, chỉ là nhận thức Dược Thiên Sầu mà thôi."
Không phải vì linh thạch mới là gặp quỷ, không vì linh thạch ngươi lại có thể vô liêm sỉ làm ra việc này? Quản Trung Giai chỉ tùy ý nga một tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ cát, nói sang chuyện khác: "Lần này tìm đến tiên sinh, là có chuyện quan trọng thương lượng."
Quản Trung Giai vừa đẩy tay Phó Xuân ra, thật thấy phiền muộn, sốt ruột hướng Dược Thiên Sầu hô: "Ngưu tiên sinh, xin nghe vài câu nữa của ta...
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh liếc mắt nhìn hắn, bưng chén trà không để ý tới, mẹ nó! Dám mắng lão tử là rác rưởi.
"Ngưu tiền bối, Ngưu tiền bối, tại hạ thật có chuyện quan trọng thương lượng." Quản Trung Giai rốt cục không còn làm giá như khi nãy, xưng hô biến đổi, rốt cục đã chịu thua. Không phục nhuyễn cũng không được! Đừng nói dù mạnh bạo vẫn chưa chắc là đối thủ của người ta, then chốt là trở lại không có cách báo cáo kết quả công việc a!
"Quản tiên sinh, không phải chỉ có một mình ngươi tìm Ngưu tiền bối có chuyện quan trọng thương lượng, tất cả mọi người đều nói như thế, nhưng quy củ chính là quy củ, mời." Phó Xuân lần thứ ba tiễn khách.
"Ta không giống bọn họ, di! Sai." Quản Trung Giai giật mình, đầy mặt hồ nghi nói: "Ta ở chỗ này ngây người chưa tới một nửa canh giờ, bọn họ hình như mỗi người đều hơn nửa canh giờ, lẽ nào Ngưu tiền bối nặng bên này nhẹ bên kia phải không? Chẳng lẽ xem người của Thiên Hạ thương hội không vừa mắt?"
Nhìn tiền của Thiên Hạ thương hội ngươi mà đỏ mắt mới là thực sự! Dược Thiên Sầu vẫn uống trà, không rên một tiếng, hướng Phó Xuân hất hất nắm chén, ý bảo hắn giải thích, thật đúng là tích tự như kim!
Phó Xuân âm thầm thở dài, thế nào ai cũng muốn vội vàng chờ bị trấn lột. Sao cũng cùng một câu nói lại phải giải thích với người khác nhau đến hơn mười lần nha?
"Quản tiên sinh, ngươi thật sự là đã hiểu lầm Ngưu tiền bối." Phó Xuân thở dài nói: "Kỳ thực cũng chỉ vì tốt cho ngươi, chủ yếu giúp ngươi tiết kiệm tiền. Miễn cho ngươi dùng tiền mua sự không vui."
"Tiết kiệm tiền cho ta?" Quản Trung Giai lộ ra biểu tình "mặt trời mọc từ hướng tây", âm dương quái khí hỏi: "Nói vậy là thế nào? Ta thật muốn nghe thế nào gọi là tốt cho ta!"