Tinh Thần Châu
Chương 561 : Ly biệt
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
"Muốn chết!" Đám đạo tặc nổi giận, lập tức xông lên hành hung một trận. Bọn hắn đánh những người tuổi trẻ đầy nhiệt huyết kia gào khóc kêu loạn, cả đám đều nằm dài trên mặt đất không bò dậy nổi.
Trùm thổ phỉ như có đăm chiêu chợt phản ứng lại, phất tay quát: "Dừng." Sau đó nói với người bên cạnh: "Đem những thứ vừa cướp được đều trả lại cho bọn họ, thả người!"
Một đám đạo tặc còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, đừng nói là bọn họ, dù là những người của Vạn Ma Cung cũng cho rằng mình đã nghe lầm.
"Chưa từng nghe được sao?" Thanh âm trùm thổ phỉ mang theo vẻ sắc bén chân thật đáng tin. Đám đạo tặc tuy rằng vẻ mặt nghi hoặc, cũng không dám tiếp tục do dự, lập tức đem đồ vật cướp được trả lại toàn bộ.
Trùm thổ phỉ hướng đám đệ tử Vạn Ma Cung còn đang mờ mịt chắp tay nói: "Đã xúc phạm chư vị, không biết chư vị là tín đồ của Dược Thiên Sầu, thật sự là không có ý tứ. Dù sao Hồng Bang chúng ta cũng xuất thân từ tán tu, ngày xưa Dược Thiên Sầu cũng là thủ lĩnh do tán tu chúng ta đề cử, mang theo chư vị tiền bối tán tu danh chấn thiên hạ. Hôm nay tuy rằng không biết người đang ở tại phương nào, nhưng vẫn đáng giá cho chúng ta tôn kính. Chỉ bằng ba chữ hình xăm Dược Thiên Sầu trên người chư vị, Hồng Bang chúng ta hôm nay ngoại lệ cấp cho Dược Thiên Sầu mặt mũi, thả cho chư vị một con đường sống."
Nói xong, trùm thổ phỉ liền mang theo một đám người đi mất. Chỉ còn lại đám đệ tử Vạn Ma Cung đưa mắt nhìn nhau, ai cũng chưa từng nghĩ đến, không ngờ chỉ với hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu trên người lại chạy thoát được một kiếp. Đợi khi mọi người phản ứng lại, những người sùng bái Dược Thiên Sầu càng hưng phấn không chịu được, không nghĩ tới lực ảnh hưởng của Dược tiền bối lớn đến như vậy, quá cường đại, chỉ một cái tên cũng đủ làm cho đám cướp chuyên nghiệp như Hồng Bang chịu lui bước.
Việc này qua không bao lâu liền truyền mở trong tu chân giới. Sau đó có người lần thứ hai đụng tới người Thanh Bang đánh cướp, thừ đưa ra hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu, kết quả phát hiện ba chữ Dược Thiên Sầu kia không chỉ có thể uy hiếp Hồng Bang, dù là Thanh Bang cũng phải nể tình cho đi.
Đây cũng không phải sự kiện ngẫu nhiên hai lần, từ đó về sau có rất nhiều người khi đụng phải người của hai bang này đánh cướp, đưa ra hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu, đại khái đều có thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Nếu không thì, người ta vì mặt mũi của Dược Thiên Sầu, cũng chỉ giật tiền mà không giết người.
Vì vậy có rất nhiều người mặc kệ là có sùng bái Dược Thiên Sầu hay không, đều xăm lên người ba chữ này, lo trước khỏi họa! Chí ít ở thời khắc mấu chốt có thể giữ mạng, cớ sao mà không làm. Trong lúc nhất thời làm hình xăm ba chữ Dược Thiên Sầu phổ biến một thời trong tu chân giới.
Cao hứng nhất chính là những người sùng bái Dược Thiên Sầu ở trong các phái, ai nói Dược tiền bối không còn ở Hoa Hạ tu chân giới thì không có lực ảnh hưởng? Không thấy cả Thanh Bang và Hồng Bang ngay cả mặt mũi các đại môn phái cũng không cấp lại chỉ nhìn thấy ba chữ Dược Thiên Sầu liền cung kính hay sao?
Vốn chỉ là trò tín ngưỡng tinh thần, hơn nữa lại có sự thực xảy ra chứng minh, làm cho những người sùng bái Dược Thiên Sầu càng thêm cuồng nhiệt. Thậm chí còn có người khi xuống núi làm việc, người khác dặn hắn cần thận một chút, hắn lại vỗ ngực nói: "Không sợ, ta có Dược tiền bối hộ thể."
Thế nhưng hậu quả như vậy, làm cao tầng các đại phái phi thường mất hứng. Thân là đệ từ bổn môn, không đi sùng bái sư trưởng và tiền bối bổn môn, trái lại đi tín ngưỡng Dược Thiên Sầu xú danh bại hoại, làm gì còn đạo lý thế này. Nói khó nghe một chút, sự tình nháo lớn, thật có nguy hiểm sẽ tan vỡ môn phái.
Hai mắt Dược Thiên Sầu hơi khép lại, làm phiền Tư Không Tuyệt tự mình bồi hắn đi đến Tụ Bảo Bồn, tự nhiên là vì sợ mình cầm tiền xong bỏ chạy. Hắn cũng không vạch trần, cười nói: "Ngươi về trước đi! Lập tức sẽ là người một nhà, không cần phiền phức như vậy. Ta xử lý chút sự tình, sau đó sẽ đến phân hội."
Niếp Thắng hơi khựng lại, chần chờ nói: "Nếu không tốn nhiều thời gian, ta ở bên ngoài xin đợi tiền bối."
Không phải là hắn tự tìm phiền phức, mà là Ngưu Hữu Đức thật quá mức trọng yếu, Phá Cấm Đan quan hệ trọng đại, đã làm thế lực các nơi rục rịch. Chỉ sợ không có ai mong muốn Ngưu Hữu Đức rơi vào trong tay Thiên Hạ thương hội.
Cũng giống như lúc trước Thiên Hạ thương hội đã dự định, nếu như không tranh thủ được Ngưu Hữu Đức gia nhấp Thiên Hạ thương hội, như vậy tình nguyện đưa hắn hủy diệt cũng tuyệt không thể để Phá cấm Đan rơi vào trong tay người khác. Suy bụng ta ra bụng người, chỉ cần Ngưu Hữu Đức vừa ra Quỷ trang, không có lão giả cụt tay áp chế, sợ rằng ngưu quý xà thần đều sẽ đến quấy rối.
"Cũng tốt." Dược Thiên Sầu vừa ứng tiếng, Niếp Thắng liền khom người lui xuống.
Phó Xuân và Tần gia Hưng mơ hồ hưng phấn, trước đây không biết thân phận của lão đại, hiện tại rốt cục có thể cùng lão đại đi ra ngoài trông thấy tràng diện lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn hai người, nhàn nhạt hỏi: "Diệp Thành kia các ngươi tra xét như thế nào rồi?"
Phó Xuân hồi báo: "Ta từng hỏi qua những người khác, không ai biết lai lịch của hắn. Nhưng có phát hiện hắn hỏi thăm tin tức các phương diện, làm cho hoài nghi hắn là thám tử của ai phái đến. Bất quá còn nói lại, ở chỗ này đi tìm hiểu tin tức cũng không có gì lạ lùng. Lão đại, có phải ngươi phát hiện được gì không?"
"Thám tử?" Dược Thiên Sầu nói thầm một tiếng, thoáng trầm tư một hồi, ánh mắt có chút mê hoặc chợt rõ ràng lên, hơi gật đầu, tựa hồ đã hiểu được điều gì.
Vùng lông mày hắn giãn ra, nhìn chằm chằm hai người một lát, lại khẽ cười nói: "Các ngươi theo ta cũng đã một đoạn thời gian, ta đi rồi, các ngươi làm mọi việc nên cần thận một chút."