Tinh Thần Châu

Chương 566 : Nhận ra có thưởng

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Đối với ẢÂm Bách Khang kêu thẳng kỳ danh. Đối với Tư Không Tuyệt lại chẳng thèm nhìn vào trong mắt. Điều này khiến cho chúng nhân bị chấn động không nhẹ. Cà đám đưa mắt nhìn nhau dò hỏi, nhưng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết người này là ai.

 

Mục Liên Thu không nhẫn nhịn được, có kẻ ngang nhiên nói chuyện với sư phụ như thế. Chẳng sợ tu vi của đối phương cao tới đâu, nếu như không lên tiếng, ngày sau làm sao còn dám ngấng đầu lên nhìn mặt thiên hạ. Hẳn nhanh chóng muốn bước lên, vừa định la mắng, thì lại thấy Tư Không Tuyệt nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản.

 

Tư Không Tuyệt bình thản đánh giá, tia khiếp sợ trong mắt cũng hòa hoãn xuống. Mùn không thấu tu vi của đối phương, hiển nhiên lúc trước đã đoán trúng. Ngưu Hữu Đức này tu vi quà nhiên cao hơn cà chính bản thân mình.

 

"Tư Không Tuyệt bái kiến Ngưu tiên sinh!" Lúc này Tư Không Tuyệt mới chắp tay hành lễ nói.

 

Vốn định kêu Ngưu huynh, nhưng hắn cũng không nhìn thấu tu vi của Ngưu Hữu Đức, cho nên đành phải gọi là tiên sinh.

 

Ngưu tiên sinh? Chúng nhân nghe vậy thì không khỏi sừng sốt. Người này họ Ngưu, mà còn khiến cho Tư Không Tuyệt phải dùng lễ đối đãi, ngoại trừ cái tên Ngưu Hữu Đức ở Quỷ trang kia, thì còn có thể là ai?

 

"Hắn chính là Lạt Thủ Phán Quan - Ngưu Hữu Đức!"

 

"Hắn chính là người mà Thiên Hạ thương hội đã xuất ra mười ức thượng phầm linh thạch để mời về đây sao? Chẳng trách được..." Chúng nhân sôi nổi bàn tán.

 

"Ha ha! Nhãn quang của ta vẫn còn không sai. Ngươi quà nhiên chính là đại đồ đệ của ẢÂm Bách Khang." Dược Thiên Sầu chắp tay nói.

 

Bất quá, lúc này ánh mắt của chúng nhân đa số đều chăm chú nhìn vào chín cái đầu kia, muốn nhìn xem những người đó mà ai, mà dám tập kích cao thủ Hóa Thần kỳ!

 

Mục Liên Thu nhìn hai chiếc đầu vẫn còn mang theo khăn che mặt, đồng tử khẽ co rút lại, tâm tình có chút hỗn loạn. Song quyền giấu ở trong tay áo, không khỏi nắm chặt vào nhau.

 
 

"Có thật không vậy, Ngưu tiền bối?"

 

Dược Thiên Sầu lắc lư hai chiếc đầu người trong tay, cao giọng nói: "Ngưu Hữu Đức ta mặc dù không tính là chính nhân quân tử. Nhưng đã nói ra thì sẽ làm như thế, không bao giờ lừa gạt người khác, các ngươi có thể an tâm."

 

"Ngưu tiền bối, trước mặt bao người, vạn nhất chúng ta nhận ra hai chiếc đầu này là người của thế lực cường đại nhất phương. Chúng ta không dám nói ra thì phải làm sao ah!" Có người băn khoăn hô lớn.

 

"Như thế sao!" Dược Thiên Sầu gật đầu, khom lưng nhẹ nhàng đặt hai chiếc đầu người ứong tay xuống dưới chân. Bàn tay còn lại vẫn nắm giữ bảy chiếc đầu người. Sau khi đứng thẳng lên, thì trong tay đã xuất hiện thêm vài khỏa đan dược đỏ rực, phô bày ra ở trước mặt chúng nhân.

 

Dược Thiên Sầu cầm đan dược trong tay, hướng về phía chúng nhân nói: "Đây chính là Phá cấm Đan, có hai mươi khỏa. Chỉ cần ai nhận ra, đương trường sẽ tặng ngay cho ngươi đó. Đồng thời cũng lo lắng có người dám bước ra lừa gạt, cho nên ta sẽ cần hai người đứng ra đối chứng, về phần chuyện tình mà chư vị lo lắng, đó là không thể trách khỏi, nhưng phải xem ai nguyện ý đánh cược một phen này, tuyệt đối không cần miễn cưỡng. Ta tin tưởng ngày hôm nay, trong số chư vị, chung quy sẽ có người nhận ra hai chiếc đầu này là nhân mã của phương nào. Chư vị hãy cân nhắc đi!"

 

Nói xong Dược Thiên Sầu lại đem Phá cấm Đan bỏ vào trong túi trữ vật. Khom lưng tính tháo khăn che mặt của hai chiếc đầu người ra. Đúng lúc này một thanh âm quát lớn vang lên: "Đợi một chút!"

 

Người nói chẳng phải ai khác mà chính là Tư Không Tuyệt.

 

Dược Thiên Sầu trong lòng cười lạnh. Nhưng ngoài mặt bày ra thần tình kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: "Làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta thực hiện chuyện này ở đây sao?"

 

Nói xong, Dược Thiên Sầu nhanh tay nhấc hai chiếc đầu lên, hướng chúng nhân phất tay: "Ai muốn nhận Phá cấm Đan liền đi theo ta. Chúng ta thay đổi một cái địa phương khác..."