Tinh Thần Châu

Chương 573 : Chuyện cũ phủ đầy bụi

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Dược Thiên Sầu lộ ra thần tình ngươi không hiểu ta, rất trịnh trọng trả lời: "Ngươi nhìn thấy ta làm ra chuyện tương đối đường hoàng, đó cũng vì không có biện pháp, kỳ thực ta vốn là người thích điệu thấp mà thôi. Nữ nhân của ta, ta đối với mỗi người đều thật tình thành ỷ, không bao giờ vì muốn chứng minh mình là nam nhân mà đem các nàng đưa ra để huyền diệu cái gì. Bởi vì ngươi hỏi tới nên ta mới nói, bằng không ta sẽ im lặng không lộ ra."

 

"Súc sinh, ngươi lại nói thật đường hoàng." Lộng Trúc hận thấu xương gằn từng chữ: "Đồ vô sỉ!"

 

"Ngươi nói ta?" Dược Thiên Sầu chỉ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không giải thích được, không biết người này uống sai thuốc gì, nói trở mặt liền trở mặt, có ai chiêu hắn chọc hắn chứ. Một bụng lửa giận bộc phát, phản bác: "Ta có vô sỉ, cũng không làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa. Không giống có chút người, cho rằng mình tuấn tú phong độ, nơi nơi hãm hại lừa gạt, chơi một người bỏ một người. Ngươi bảo hắn đếm trên đầu ngón tay xem đời này rốt cục chơi đùa bao nhiêu nữ nhân, chỉ sợ chính hắn cũng tính toán không được rõ ràng lắm, còn có tư cách nói đến ai khác? Con mẹ nó đúng là gặp quỷ, chưa thấy qua kẻ không biết xấu hổ như thế, ta phi!"

 

"Ầm ầm lạp lạp..." Lộng Trúc lật ngược bàn, chén bát văng đầy sàn nhà, chỉ tay phẫn nộ quát: "Ngươi nói ai?"

 

Dược Thiên Sầu trở mặt, cũng là một kẻ cả cứng lẫn mềm đều không ăn, lúc này âm dương quái khí cười khẩy nói: "Ai làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa, ta nói người đó. Thật thương cảm! Trên Vọng Nguyệt Tông Quỳnh hoa cô ảnh đối mặt đêm trăng lạnh, nhớ chàng không gặp chàng, có con gái gặp lại thì không được nhận thức, nhu tràng đứt từng khúc, mỗi một năm trôi qua lại một năm. Con mẹ nó thực sự thê thảm về đến nhà, cũng không biết là ai làm hại."

 

"Có bàn lĩnh lặp lại lần nữa." Lộng Trúc giận dữ quát, ra vẻ muốn động thủ.

 

"Hắc hắc! Lộng Trúc tiên sinh danh chấn thiên hạ, rất lợi hại! Không thể ứêu vào thì ta lẫn mất thôi, ta không nói nữa." Dược Thiên Sầu bày ra hình dạng không thèm quan tâm, lại nhìn chén bát rơi bừa bãi trên mặt đất, lắc đầu than thở: "Sừ hòa nhật đương ngọ, hãn tích hòa hạ thổ. Thùy tri bàn trung xan, lạp lạp giai tân khổ. Mẹ nó, lão tử thật đúng là xuất khẩu thành thơ, thật đáng tiếc số lương thực văng ra đầy đất kia."

 

"Ân!" Lộng Trúc kêu rên một tiếng, ôm ngực, lào đào lui về phía sau một bước, đụng cái ghế phía sau, đặt mông ngồi xuống, sắc mặt hắn trắng bệch thở hổn hển, hai mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu không nháy mắt.

 

Ngày hôm nay rốt cục hắn kiến thức cái gì gọi là miệng lưỡi lợi hại, trong óc vang lên ong ong, chỉ cảm thấy huyết khí nơi ngực dâng lên, thiếu chút nữa bởi vì không nén được mà muốn phun ra, môi mún chặt, muốn nói cũng nói không nên lời.
Kỳ thực ngay từ đầu, Lộng Trúc cũng biết Quỳnh Hoa tiên tử là một tu sĩ, nhưng hắn chỉ cho rằng bà là một tán tu. Thế nhưng bằng tu vi của Quỳnh Hoa, làm sao khả năng nhìn ra Lộng Trúc cũng là tu sĩ. Nếu Quỳnh Hoa tiên tử không đề cập tới thân phận tu sĩ của mình, Lộng Trúc cũng sẽ không báo cho bà biết. Ngay lúc đó Lộng Trúc bình ái tình mù quáng làm hôn mê đầu óc, thầm nghĩ hai người sống bình thường bên nhau, không muốn phân chia cao thấp giữa hai người, cho nên cũng không tiết lộ bản thân mình chính là cao thủ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, nhiều ít cũng có ý tứ không muốn làm Quỳnh Hoa tiên tử hoảng sợ.

 

Trải qua du du hồng trần, nhìn quen quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, nhiều ít có chút chán ghét. Hắn thầm nghĩ giữa hai người nên thuần túy một chút, ái tình nên trong sáng một chút, không bị những tạp niệm gì khác làm vần đục.

 

Bản thân hắn luôn tình nguyện cho rằng, Quỳnh Hoa tiên tử cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không nói cho hắn biết thân phận tu sĩ của bà.

 

Hắn nghĩ bằng vào cơ sở cảm tình của hai người, đến lúc vạch trần chân tướng lẫn nhau, sẽ chỉ là một niềm vui sướng lớn. Bởi vì ái tình của hai người sẽ không giống như người phàm chịu sự hạn chế của tuổi thọ mà ngắn ngủi, thử nghĩ đến lúc đó biết sự thật làm sao mà không vui mừng.

 

Lộng Trúc đã sớm nghĩ xong, nếu sau khi hai bên đã biết thân phận tu sĩ của đối phương, hắn sẽ đưa Quỳnh Hoa tiên tử quay về Nam Hải Tử Trúc Lâm, tự do tự tại vô câu vô thúc trải qua suốt đời.

 

Sau khi sinh Tử Y, Lộng Trúc vui vẻ đến thiếu chút nữa phát cuồng. Nhưng ngay lúc này, Quỳnh Hoa tiên tử đột nhiên nói cho Lộng Trúc thân phận tu sĩ của bà, bà là đệ tử của Vọng Nguyệt Tông.

 

Lộng Trúc cũng không lưu ý bà có thân phận là đệ từ nhà ai, nghĩ bằng chính tu vi của mình muốn mang đi một tiểu đệ tử từ Vọng Nguyệt Tông, ai dám ngăn cản! Nhưng Quỳnh Hoa tiên tử muốn nói chính là, bà ngoại trừ là đệ tử Vọng Nguyệt Tông, còn là người thừa kế đại tông chủ đời tiếp theo của Vọng Nguyệt Tông...