Tinh Thần Châu

Chương 596 : Sinh tử không do ngươi

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Nguyên bản giai nhân dung nhan nguyệt mạo! Trong nháy mắt gương mặt đã nhầy nhục máu thịt, lộ ra xương trắng nhìn thật dọa người, làm sao còn có thể nhìn thấy rõ gương mặt vốn có, một nữ nhân mỹ lệ, có thế hạ độc thủ với mình như thế, thử hỏi phải cần tới bao nhiêu quyết tâm...

 

Toàn trường sợ ngây người, những người vươn đầu ra khỏi cửa hàng cũng không rụt về nữa, đều khó thế tin nhìn một màn trước mắt, còn có nữ nhân điên cuồng như thế...

 

"Đại tẩu!" Hải Uy và Mạc Thiếu Quân hầu như đồng thanh cả kinh kêu lên.

 

Thiên Dã đang sợ ngây người, chợt phản ứng, phát sinh một tiếng bi thiết thảm tuyệt đau lòng: "Không!" Hắn giật lấy bàn tay còn đang tự hủy dung, liên tục hỏi: "Vì sao phải làm như vậy, vì sao phải làm như vậy a…" hắn đã khóc không thành tiếng.

 

Lý Thu Hương quay gương mặt đã trở nên dị thường kinh khủng, máu chảy không ngừng, phía trước đã bị nhiễm đỏ một mảnh: "Ha ha..." Nàng phát ra tiếng cười hỏi: "Thiên Dã, ngươi tin tưởng ta không?"

 

"Ta tin, ta tin, ta vẫn đều tin., đều là lỗi của ta, vừa rồi ta không nên do dự..." Thiên Dã kêu rên giẫm chân.

 

"Không! Đây không phải lỗi của ngươi." Lý Thu Hương lắc gương mặt máu me nhầy nhụa nói: "Tiền bối nói không sai, muốn trách chỉ tự trách ta, gọi là tìm kiếm cảm giác an toàn chỉ là mượn cơ, kỳ thực là do ta tâm chí bất kiên, vẫn luôn muốn bò lên chỗ cao, mới đáng đời có hạ tràng này."

 

"Đừng nói nữa, mau vận công cầm máu." Thiên Dã muốn đưa tay chặn lại gương mặt đang chảy máu của nàng, nhưng gương mặt nàng đã bị trảo thành nát bấy, làm cho hắn có cảm giác không thể nào xuống tay.

 

Lý Thu Hương lại lắc đầu, cười nói: "Máu của ta bẩn, chảy sạch sẽ mới tốt, ta nghĩ một lần nữa làm người." Đáng tiếc gương mặt nàng quá kinh khủng, nhìn không ra là nàng đang cười.

 

"Thu Hương tý!" Dưới Xuân Miên Lâu, một nữ nhân phỏng chừng có giao tình tốt với Lý Thu Hương, vừa định xông qua, lại bị lão bản nương kéo lại, trong mắt lão bản nương long lanh lệ nói: "Để cho nàng, đây là cơ hội của nàng, không nên quấy rối." Một đám nữ nhân mỗi người đều nức nỡ.

 

"Hải Uy, Thiếu Quân, mau giúp ta, giúp nàng cầm máu." Thiên Dã đã luống cuống tay chân, không biết nên hạ thủ từ đâu, Hải Uy và Mạc Thiếu Quân nhanh tay đào đồ vật bên trong túi trữ vật, ba đại nam nhân lập tức bận rộn lu bù lên.

 
 

Mẹ nó! Dược Thiên Sầu thực sự không còn lời gì để nói, cấp tốc xuất chưởng vỗ về hướng thân cây, ngay trong nháy mắt Lý Thu Hương gần đụng vào thân cây đại thụ bỗng nhiên bắn ra một cỗ khỏi trắng nồng đậm, thân hình Lý Thu Hương xuyên vào trong khỏi trắng, đảo mắt lại lao ra đầu bên kia, đánh thăng vào trong cửa hàng đối diện.

 

Khỏi trắng dày đặc giống như tơ lụa trắng, hưởng Dược Thiên Sầu cấp tốc phóng tới, chui vào trong lòng bàn tay hắn, Thiên Dã há hốc mồm, làm sao còn dám do dự, trực tiếp vọt vào trong cửa hàng, bắt được bàn tay đang đánh vào thiên linh cái của Lý Thu Hương, linh khí rót vào trong cơ thể nàng, cấp tốc khống chế, hắn lắc mạnh vai nàng hô: "Sao nàng lại ngu như vậy!"

 

Mọi người nhìn Lý Thu Hương toàn thân đầy tro bụi, lại nhìn đại thụ bên ngoài, cả đám trợn tròn mắt há hốc, chi thấy thân cây đại thụ, từ trên xuống dưới biến thành tro nguội, nguyên lá cây xanh ngắt, cũng trở nên khô quắt, mất đi sáng bóng, mà thân đại thụ hiện ra một lỗ hổng, hiển nhiên khi Lý Thu Hương lao qua đã lưu lại.

 

Toàn bộ mọi người ngây ngốc nhìn chằm chằm, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất là khi Dược Thiên Sầu đánh ra một chưởng lại thu hồi luồng khỏi trắng, càng làm mọi người cảm thấy kỳ lạ.

 

Bên trong cửa hàng, Lý Thu Hương bị Thiên Dã ôm chặt thì thào lầm bầm: "Khi ta sống không có tôn nghiêm, lẽ nào muốn chết có tôn nghiêm một chút, cũng khó khăn như vậy sao? Vì sao không cho ta chết?"

 

"Muốn có tôn nghiêm, chết cũng không thể đổi được." Dược Thiên Sầu đứng bên ngoài nhàn nhạt nói: "Ta hai lần xuất thủ cứu ngươi, mạng của ngươi cũng đã không còn thuộc về chính mình, mà là thuộc về ta, từ hôm nay trở đi, ngươi là người của ta, sống hay chết không do ngươi làm chủ."

 

Lời này vừa nói ra, nơi nơi vang lên tiếng than sợ hãi, ý tứ trong lời nói của Ngưu Hữu Đức ai cũng hiếu, Lý Thu Hương xem như khổ tận cam lai, đã được vị Lạt Thù Phán Quan này tiếp nhận, mặc dù lời này nói ra có chút quanh co, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu si đều nghe ra được...

 

Tinh Thần Châu

 

Tác giả: Thiên Sầu