Tinh Thần Châu

Chương 620 : Khách đầy sảnh đường

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Trầm ngâm cân nhắc hồi lâu, chuyện này khiến cho hắn phi thường hoài nghi. Xem như đã ghi nhớ vào trong lòng.

 

Tiếp tục rót thần thức vào kiểm tra những thông tin khác bên trong ngọc điệp. Dược Thiên Sầu còn phát hiện ra vật phẩm giao dịch muôn sắc muôn màu, đa dạng chủng loại. Hơn nữa, những thứ được mang vào trong Trân Bảo Lâu giao dịch, phần lớn đều là vật phẩm trị giá xa xin, mỗi vật phẩm cơ hồ đều vượt quá một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch.

 

Dược Thiên Sầu âm thầm cảm thán không thôi, nhiều chủng loại như vậy, sợ rằng chi thu mỗi tiền thuế, thì hội thương nghiệp Thiên Hạ cũng sẽ phát tài. Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Đang cảm thán, thì có một đạo thân ảnh bước vào trong viện. Mạc Thiếu Quân đứng bên cạnh hành lễ nói: "Tư Không tiền bối! "

 

Tư Không Tuyệt mỉm cười gật đầu, hướng Dược Thiên Sầu chắp tay: "Ngưu tiền bối! "

 

Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn, ra hiệu cho Mạc Thiếu Quân rời đi, sau đó mới đứng dậy hỏi: "Chuyện gì vậy? "

 

"Gia sư thỉnh tiền bối lên trên đinh Thần Tài Phong! " Tư Không Tuyệt mỉm cười nói. Lúc này đơn đặt hàng Phá Cấm Đan rất nhiều, làm cho từ trên xuống dưới Thiên Hạ thương hội đều phấn chấn tinh thần. Phá Cấm Đan còn chưa xuất ra, mà đã thu về hơn năm mươi ức thượng phẩm linh thạch làm tiền đặt cọc, nếu bảo không hề hưng phấn thì chinh là giả. Tất cả mọi người tin tưởng, sau khi giao dịch kết thúc, mọi người cũng sẽ được hưởng không ít phần trăm lợi nhuận.

 

Dược Thiên Sầu cười cười, phỏng chừng Âm Bách Khang vừa nhận được tiền đặt cộc, liền đã vội vàng muốn đưa cho mình, nhân tiện thúc giục hàng hóa. Hắn cũng không dông dài, ném phi kiếm ra, lao vút lên trên đinh Thần Tài Phong.

 

Tư Không Tuyệt ngắm nhìn bốn phía chung quanh, không khỏi cười khổ. Đời này vẫn là lần đầu tiên đến thanh lâu khó chịu như vậy. Cũng không có biện pháp ah! Ai bảo cái đại tôn thần kia, lại ưa thích nơi này như thế!

 

Trên đinh Thần Tài Phong, Âm Bách Khang cười ngoác miệng chắp tay nghênh đón. Dược Thiên Sầu đáp xuống mặt đất liền thu hồi phi kiếm, cười nói: "Chúc mừng âm huynh, chúc mừng âm huynh, lần này buôn bán hẳn là đã lòi không ít! "

 

"Ngưu huynh quá lời, nói đến cùng vẫn là nhờ phúc của Ngưu huynh mà thôi. " Âm Bách Khang nhanh tay trưng bày ra túi trữ vật căng phồng, nói: "Trong này có sáu mươi ức, tiếp tục mua thêm năm ngàn viên Phá Cấm Đan, làm phiền Ngưu huynh vất vả thêm một chuyến nữa! "
"Hôm qua đến đây không nghe thấy. " Hồ Vân Thiên lắc đầu, lập tức khoát tay nói: "Đi, vào xem nào. "

 

Ba người rảo bước tiến vào trong lầu, liền có một đoàn nữ nhân oanh oanh yến yến xúm tới. Yến Truy Tinh đối với mấy ả phụ nhân này không hề cảm thấy hứng thú, ngay cả liếc mắt cũng đều lười biếng không muốn nhìn. Lúc này, hắn đang đưa mắt đánh giá bố cục trong lầu, tầng một là đại sảnh đón khách, không có gì đáng để nhìn xem. Quy nôthấy vậy, lập tức đưa ba người lên trên tầng hai để nghe cầm khúc. Ngày hôm nay khách nhân trên tầng hai đông đúc dị thường! (: Là tên gọi của những người hầu dẫn khách bên trong thanh lâu, kĩ viện. )

 

"Ha ha! Hôm nay mọi người đều rúc ở trên này để nghe nhạc khúc hay sao? " Bước lên tầng hai, Hồ Vân Thiên liền cười khểnh nói. Nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn thấy nữ nhân phong tình vạn chủng ngồi ở trong nội đường, thì nhất thời đã cười hết nối.

 

Nữ nhân kia nước da trắng nõn, dáng người thướt tha yểu điệu, hàm tình câu nhân, ánh mắt thi thoảng loạn chuyển, tràn đầy sắc thái ma mị, khiến cho chư khách trên tầng, thiếu chút nữa thì đã tuôn trào nước miếng...

 

Quy nô dẫn ba người đi lên, lòng vòng quanh hành lang, không tìm được bàn ừống, liền khoát tay dẫn đường nói: "Ba vị quý khách, mời đi theo ta! "

 

Nào ngờ Hồ Vân Thiên kéo vạt áo của hắn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân mỹ lệ kia, ngoài miệng nhỏ giọng hỏi: "Mỹ nhân kia quả nhiên là phong tình vạn chủng. Ngày hôm qua như thế nào không nhìn thấy nàng. Nàng ta tên gọi là gì? "

 

Quy nô không dám đắc tội khách nhân, đành phải mỉm cười hiền lành âảpẸ. "Ngày hôm qua nàng mới đến Xuân Miên Lâu, nên hôm nay mới xuất tràng biểu diễn, tên là Diệp Quần! "

 

"Diệp Quần! " Hồ Vân Thiên hắc hắc mỉm cười dâm dật, bàn tay cũng buông chéo áo của Quy nô ra. Ba người được Quy nô dẫn tới một chiếc bàn ở khá xa.

 

Hồ Vân Thiên cảm tưởng nơi này cách trung tâm quá xa, nhất thời có điểm mất hứng, trầm giọng nói: "Ta muốn vị trí ở trên đầu, nhanh đi an bài cho ta... "