Tinh Thần Châu
Chương 63 : Thương Hải Nhất Thanh Tiếu (nhất) (Biển cả một tiếng cười)
Ngày đăng: 09:49 18/04/20
Chuyện này cũng đã gặp nhiều lần, chửi mắng vài câu cũng tự nhiên hết tức giận, cũng không để lâu trong lòng. Nhưng Trúc Cơ Đan đối với hắn mà nói chính là đại sự, ở trong Tang Thảo Viên thời gian dài như vậy, sắp phát Trúc Cơ Đan mà hắn lại không hay biết, nhìn Phù Dung đang dốc lòng bón phân cho linh thảo hắn thực sự không sao vui vẻ nổi.
"Phù Dung sư thúc, Trúc Cơ Đan không phải ba năm phát một lần sao?" Dược Thiên Sầu gương mặt không chút biểu tình hỏi.
Phù Dung cầm chiếc muỗng cán ngắn, thoáng suy nghĩ, gật đầu nói: "Năm nay hình như năm thứ ba rồi."
Dược Thiên Sầu không nói gì, hỏi nàng cũng như không hỏi, trong thế giới của nàng hình như không còn điều gì khác, quá đơn thuần quá giản đơn. Bất quá nghĩ đến lời Lục Liễu và Thanh Thảo nói hẳn là sự thật.
Sắp sửa có một lần cơ hội trúc cơ sao? Không biết có thể trúc cơ thành công hay không? Mặc kệ có thể thành công hay không, có cơ hội vẫn tốt hơn là không có. Đáng tiếc một lần chỉ có một viên Trúc Cơ Đan, Tiểu Thiên, Quan Vũ, Trần Phong, xin lỗi, các ngươi yên tâm, chuyện bổn lão đại đáp ứng các ngươi nhất định sẽ làm được.
Nghĩ tới đây, phiền muộn mà Dược Thiên Sầu đọng lại hơn một năm quét sạch, mơ hồ hưng phấn đứng lên, tốc độ làm việc cũng rõ ràng nhanh hơn thật nhiều, hắn cấp bách muốn tìm người hỏi thăm khi nào Trúc Cơ Đan phát xuống tới.
Làm xong việc, đồ vật ném cho Phù Dung xử lý. Chính hắn chạy chung quanh Tang Thảo Viên, nhìn thấy người liền muốn lôi kéo làm quen hỏi thăm hỏi thăm, nhưng thái độ những người này đối với hắn chẳng khác gì Lục Liễu và Thanh Thảo. Không có biện phép, không thể làm gì khác hơn là đi ra Tang Thảo Viên, kết quả hắn là nam nhân duy nhất trong Tang Thảo Viên lại đi lấy phân hàng ngày kiểu đó thật sự quá nổi danh, mặc kệ tìm được ai, đều e sợ tránh hắn không kịp, có mấy lần suýt chút bị mỹ nữ đánh một trận.
"Dược Thiên Sầu, đệ tử chưa tới Trúc Cơ kỳ không được đi loạn trong vườn, ngươi không biết sao?" Một trung niên phụ nữ đứng ngay cửa lớn của Vạn Phân Viên ngăn cản hắn.
"Sư tổ, ta vốn là đệ tử Luyện Đan Các được điều tạm tới đây, có chuyện cần quay về Luyện Đan Các một chuyến, không nhiều thời gian, lập tức sẽ trở về." Dược Thiên Sầu thấy không hỏi được gì tại Vạn Phân Viên, nghĩ muốn quay về Luyện Đan Các một chuyến hỏi ba người Lăng Phong một chút.
"Không được." Phụ nữ giữ cửa vườn không chút do dự cự tuyệt.
"Sư tổ, vậy ngươi có biết Trúc Cơ Đan dành cho đệ tử Luyện Khí kỳ lúc nào được phát xuống tới không?"
"Không biết, ân...Dược Thiên Sầu, ngươi không được qua đây, mau nhanh trở lại, bằng không đừng trách ta không khách khí." Phụ nữ trung niên rút ra thanh kiếm, thần tình chán ghét nhìn Dược Thiên Sầu đang tới gần cầu xin quát. Người sau khuôn mặt co quắp, có dấu hiệu muốn phát hỏa, nhưng nhìn trường kiếm sáng loáng trước mắt, biết rõ "hảo hán không ăn khổ trước mắt", không thể làm gì khác hơn là cắn răng thối lui.
Chuyện Trúc Cơ Đan không hỏi được, chung quanh vấp phải trắc trở ôm một bụng giận dữ. Dược Thiên Sầu một mình đi tới bên sông nhỏ, quyết định câu cá giải sầu, từ dưới nham thạch ở một bên lấy ra đồ câu cá tự chế. Nhưng kỳ quái chính là, tựa hồ tâm tình không tốt của hắn cũng ảnh hưởng đến tâm tình loài cá trong sông, dù một con cá cắn câu cũng không có. Kết quả càng câu càng nổi nóng, cần câu vừa thu cũng ném qua một bên.
"Phù Dung nói con sông này thông hướng biển rộng, Vạn Phân Viên có người thủ không cho đi ra ngoài, vậy đi tới bờ biển chơi hẳn không có người ngăn cản đi!" Dược Thiên Sầu nhìn con sông kéo dài lầm bầm.
Gió nhẹ cười
Trọn kiếp tịch liêu
Hào tình xưa đã xa
Nắng chiều soi áo cũ
Cõi đời cười
Không còn cô tịch
Hào tình vẫn đó
Cất tiếng ngần ngơ cười...)
Vẻ phóng đãng trong thanh âm khàn khàn, vẻ thương cuồng trong tiếng hát vang, vẻ hào hùng trong tiếng ca, vẻ cười xướng khi xem thông thế tục, lại đối diện biển rộng cười vang tát tát, cười đối biển rộng, cười xướng thiên hạ, cười xướng thương sinh linh, đều trong bài ca đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ca khúc hào hùng không bị cản trở uyển chuyển, là phong cách hoàn toàn khác hẳn Bạch Hồ và Uyên trơng Hồ Điệp Mộng, rơi vào trong tai Yến Tử Hà, làm nàng tuy thân là nữ tử cũng phải rung cả người.
Người ở trước mắt chính là tiểu đệ tử Luyện Đan Các có tướng mạo thường thường, không hề có chút nổi bật đó sao? Tràng cảnh khi mới gặp gỡ Dược Thiên Sầu lại hiện lên trong đầu, khóe miệng Yến Tử Hà lại trồi lên mỉm cười: "Trong mật báo của Bách Hoa Cung nói, Dược Thiên Sầu không tham danh lợi, cam nguyện mang theo một cái tên phế tài mà tiềm ẩn, trong đó sao mà tương tự với Dược Thiên Sầu ngay trước mắt này, một tài hoa như vậy lại cam nguyện ẩn tàng trong Tang Thảo Viên ngày qua ngày lấy phân bón cây, quả nhiên là người tài hoa kinh thiên nhìn thấu thế sự. Dược Thiên Sầu này không phải là Dược Thiên Sầu đó, còn có thể là ai? Thiên hạ còn có Dược Thiên Sầu thứ hai tài hoa như vậy sao? Ta không tin."
Nếu như bị Dược Thiên Sầu nghe được lời của nàng, sẽ lập tức ôm chân nàng khóc rống lưu nước mắt, hắn nhất định nói cho nàng: "Ta thực sự không muốn gánh phân người trong Tang Thảo Viên a! Ta thật là không có biện pháp a! Đại tỷ, ngươi cứu cứu ta đi!"