Tinh Thần Châu

Chương 636 : Rất khó xử

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Lúc này, đám người chen lấn xung quanh nhất thời lùi ra ngoài vài chục thước. Chỉ riêng Man Hổ, Yến Truy Tinh, Hồ Vân Thiên cùng ba gã hộ vệ phía sau và Mạc Thiếu Quân, Diệp Thành là vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Tám người nhìn hai mảnh thi thế nằm trên mặt đất, máu tươi trào xuất ra thành vũng. Cho đến giờ phút này, bọn hắn vẫn không thể tin, đây chính là sự thật, một gã tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ, Dược Thiên Sầu nói giết là giết ngay được!

 

Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, kéo lê thanh hắc đao, hờ hững xoay người muốn thu mười chậu Huyết Lan bày trên quầy hàng. Hôm nay sợ là không thể buôn bán được nữa.

 

Đúng lúc này, Hồ Vân Thiên đột nhiên giận dữ quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám giết đệ tử Vân Cung chúng ta ư? "

 

Vốn hôm nay hắn phụng mệnh mà đến, muốn lôi kéo Dược Thiên Sầu về phía Vân Cung, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện tình như vậy. Còn chưa mở miệng thỉnh người, liền đã thành cừu nhân mất rồi.

 

Dược Thiên Sầu xoay người lại, vác đại đao lên vai, mười chuôi thanh sắc phi kiếm sau lưng chuyển động càng nhanh. Mặt không đổi sắc nhìn vào cỗ thi thể biến dạng nằm ở dưới mặt đất, nói: "Ta đã giết nhiều người rồi, và cũng không phải lần đầu tiên giết chết đệ tử Vân Cung. Không tự lượng sức minh còn dám chạy đến đây cùng ta hô to gọi nhỏ. Không phải là muốn đi tìm chết hay sao? "

 

Yến Truy Tinh cùng Man Hổ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu nhất thời toát ra một cái ý niệm, người này không hơn không kém chính là một tên điên!

 

"Hôm nay, nếu ngươi không cấp cho ta một câu công đạo thỏa mãn, thì cũng đừng mong sống sót rời đi dễ dàng như vậy. " Hồ Vân Thiên cả giận nói. Ba gã hộ vệ ở phía sau nhất tề xuất phi kiếm ra, chuẩn bị như muốn động thủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

 

Mạc Thiếu Quân không nói hai lời, đồng dạng cũng xuất phi kiếm ra. Diệp Thành học theo, hôm nay xem như hắn đã được kiến thức phong phạm của Dược tiên sinh, ngay cả đệ tử Vân Cung nói giết là giết, mà không hề có một chút do dự.

 

"Nơi này không phải chuyện của hai người, mau tránh ra ngoài cho ta. " Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt quát. Hai người kia không dám trái lệnh, đành phải chậm rãi thoái lui.

 

"Công đạo thỏa mãn ư? Thật nực cười, rõ ràng là thủ hạ của ngươi đe họa ta trước, hiện giờ còn muốn bắt ta phải cho ngươi một cái công đọa thỏa mãn sao? Ngươi hài lòng còn ta không hài lòng thì làm sao bây giờ? " Dược Thiên Sầu nhe răng cười nói: "Không bằng như thế này đi! Ta và ngươi không cần nói nhiều, dựa vào tài khua môi múa mép cũng không ai mãn ý. Như vầy, ta và ngươi dứt khoát đơn đà độc đấu một trận, không chết không ngừng. Để xem ai chết thì người đó không hay ho, ngươi thấy thế nào? "

 
 

"Uy! " Dược Thiên Sầu chống đại hắc đao xuống mặt đất, thanh sắc phi kiếm sau lưng cũng thu vào trong tay áo, vươn tay chi hướng đám người Hồ Vân Thiên nói: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu... "

 

Ngay cả đám người Man Hổ cùng Yến Truy Tinh cũng lôi kéo vào. Theo sau nhìn Tư Không Tuyệt chắp tay nói: "Tư Không tiền bối, chuyện này không cần giải thích cũng đã phi thường rõ ràng. Bọn hắn sáu người, còn ta thì chi có một, ai khi dễ ai, người sáng suốt vừa nhìn liền đã hiểu thấu. Ỷ thế hiếp người trắng trợn như vậy ah! Tư Không tiền bối, ngài cần phải chủ trì công đạo cho ta! Hôm nay ta chăng qua chi bày một cái quán nhỏ, thế nhưng bọn hắn lại chạy tới quấy phá, cái thứ nằm trên mặt đất này còn hung hăng đe dọa ta. Dưới tình huống bất đắc dĩ, nên ta mới phải giết hắn. "

 

Chuyện này đâu quan hệ gì tới chúng ta chứ?Man Hổ cùng Yến Truy Tinh biến

 

Sắc.

 

"Dược Thiên Sầu, ngươi không cần nói hươu nói vượn. " Hồ Vân Thiên phẫn nộ quát: "Rõ ràng là ngươi hung hăng tấn công trước, một câu không họp liền đã xuất thủ sát nhân. Thế nhưng ngươi còn dám vu khống lên đầu chúng ta. "

 

"Ta ăn nói lỗ mãng trước ư? " Dược Thiên Sầu cười nhạo: "Dường như ta vẫn luôn khách khí cơ mà! Ngươi thử nói xem, ta đã nói câu nào lỗ mãng? "

 

"Ngươi... " Hồ Vân Thiên nhất thời nghẹn lời.

 

Dược Thiên Sầu khinh thường nói: "Không nói ra được phải không? Hay là ta giúp ngươi nói nhé! Ta rõ ràng là nói... Hiện giờ ta đang buôn bán, chờ sau này rảnh rỗi thì chúng ta chậm rãi tán gẫu, nếu không mua đồ xin hãy tránh đường. Đừng trở ngại công việc làm ăn buôn bán của ta. Chăng lẽ, ta nói chuyện khách khí như vậy cũng bị cho là lỗ mãng sao? Các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng lắm ah! "