Tinh Thần Châu
Chương 651 : Dựa vào người không bằng dựa chính mình
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Yến Truy Tinh vội vàng chạy trốn, dọc theo đường đi gặp được người nào xông tới ngăn phía trước đều bị Tân Lão Tam đuổi đi. Có thể thoải mái chạy ra được theo lý thuyết hẳn là hắn phải cao hứng mới đúng, nhưng Yến Truy Tinh lại càng nghĩ càng giận, vừa nghĩ tới Dược Thiên Sầu, hắn liền hận đến nghiến răng...
Cùng tác phong làm việc đường hoàng phô trương của Dược Thiên Sầu bất đồng, Yến Truy Tinh luôn luôn muốn điệu thấp phát triển, tuy nhiên vẫn như có gì đó cố tình không cho hắn như nguyện. Bắt đầu từ Bách Hoa Cốc, cho tới bây giờ, chỉ cần đụng tới Dược Thiên Sầu, tên kia liền làm cho hắn nổi danh.
Hiện tại tốt lắm, một người là thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ danh chấn thiên hạ giết người như ngóe, đã đem mọi người hoàn toàn đắc tội hết. Người kia thì trong người mang theo tuyệt thế công pháp, là nhân vật nguy hiểm tuyệt đối, gây nhiệt náo đến mức mỗi người đều muốn ngấp nghé cả hai. Hai hậu bối đến từ Hoa Hạ tu chân giới, đồng loạt đều nổi tiếng thiên hạ. Khác nhau ở chỗ, người trước đã tìm được chỗ dựa vững chắc vượt qua thử thách, tạm thời không ai dám trắng trợn động đến hắn. Rồi lập tức người sau liền xui xẻo, dù đã có Băng Thành Tử làm chỗ dựa vững chắc vẫn không đủ, vẫn dễ khi dễ một chút, cho nên người ta đầu tiên đến tìm hắn gây phiền toái trước tiên.
Yến Truy Tinh thật sự không nghĩ ra, mặc kệ giữa hai người có phải là cừu nhân hay không, tuy rằng hai người đều là nhân vật kiệt xuất ở thế hệ trẻ tuổi trong tu chân giới, nhưng chẳng lẽ tên kia không biết cây cao sẽ đón gió lớn? Khi còn chưa có năng lực hoàn toàn đủ tự bảo vệ mình, đối mặt với đông đảo cao thủ gióng trống khua chiêng như thế quả thực là muốn chết. Có chỗ dựa cũng không thể dựa vào cả đời đi?
Mười phần phong cách tên nhà quê, thổ tài chủ, nhà giàu mới nổi, có thể hỗn tới hôm nay vẫn không chết xem như là kỳ tích...Đây là sự đánh giá của Yến Truy Tinh đối với Dược Thiên Sầu.
Nhưng hắn không hề nghĩ lại chính là, từ ngày đầu tiên hắn sinh ra trong Hoa Hạ tu chân giới, liền nhất định đã có được sự khởi điểm thật cao mà rất nhiều tu sĩ phấn đấu cả đời đều không đạt được. Gia gia là nhân vật đầu lĩnh của ma đạo đệ nhất đại phái Hoa Hạ tu chân giới, ngoại công là nhân vật chính đạo đệ nhất đại phái, chính hắn còn mang theo vòng hào quang của thiếu cung chủ Bách Hoa Cung.
Khi người khác còn phải vì điều kiện sinh tồn cơ bản mà giãy dụa bồi hồi, hắn đã đứng trên ngọn núi cao ngắm nhìn phong cảnh tú lệ, đã đưa mắt nhìn trong đám người tầng dưới chót xem có nhân tài nào để hắn thu về sử dụng. Đây chính là thứ mà hắn luôn gọi là điệu thấp, gánh vác thân phận cùng tư cách cao muốn đi khống chế người khác lại cứ hét là mình điệu thấp, nên cứ đứng thẳng nói chuyện mà không sợ đau thắt lưng.
Nhưng ngay lúc đó Dược Thiên Sầu lại có cái gì? Không có gì. Thân ở tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, đừng nói tới tôn nghiêm, ít nhất ngay cả quyền lợi nho nhỏ cam đoan bản thân mình có thể sống sót cũng không có. Từ thời khắc bắt đầu gia nhấp Thanh Quang Tông, liền thời khắc gặp phải nguy hiểm bị cắn nuốt.
Không cần thận nói sai một câu, hay không cần thận lộ ra ánh mắt khiến cho người khác khó chịu, người ta muốn lấy mạng của ngươi chỉ là chuyện xảy ra trong khoảnh khắc. Hơn nữa nếu đã chết thì cơ hội mạo hiểm cũng không còn, ngay quyền lợi muốn điệu thấp cũng không có.
Văn Lan Phong đưa mắt nhìn Lộng Trúc cùng Dược Thiên Sầu như xin lỗi, có vẻ như hi vọng hai người hiểu mà bỏ qua. Lộng Trúc thật sự không biết nói gì, nhưng không có biện pháp, bằng hắn cũng không ngăn được Băng Thành Tử. Từ trên xuống dưới mọi người không nghĩ tới một hồi đại chiến lại bị một câu nói của Lộ Nghiên Thanh hóa giải...
Dược Thiên Sầu vừa bực mình vừa buồn cười, không nghĩ tới một câu của Lộ Nghiên Thanh lại có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với Văn Lan Phong. Văn Lan Phong cũng không muốn, sự tình đến trình độ này, lập trường của mọi người đã phân biệt rõ ràng, là địch nhân sẽ không thể buông tha. Có lẽ người ta sẽ lĩnh nhân tình của Lộ Nghiên Thanh, bởi vì ai cũng biết Văn Lan Phong đứng về phía Dược Thiên Sầu, mà Dược Thiên Sầu lại là tử đối đầu với Yến Truy Tinh.
Dược Thiên Sầu là lần đầu tiên có ý niệm xung động căm phẫn muốn lột sạch quần áo Lộ Nghiên Thanh ném lên giường chơi xong rồi vỗ mông bỏ chạy lấy người. Nữ nhân này thật quá vô nghĩa, không hiểu gì cũng đừng xen vào chộn rộn, tu chân giới nếu nói chuyện thôi là có thể giải quyết mâu thuẫn, thì sau này gặp chuyện mọi người cứ đi mà mời ngươi làm người hòa giải đi, còn đánh cái rắm, còn tranh cái mao, còn cướp đoạt cái điểu.
Có mấy lời thật sự không nói ra không dễ chịu, Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Lộ Nghiên Thanh trầm giọng nói: "Lộ tiền bối đại từ đại bi thật sự làm kẻ khác kính nể, nhưng vãn bối có một câu chân thành khuyên bảo tiền bối. Hôm nay ngươi buông tha cho người của Băng cung, ngày khác nếu người của Băng cung họa hại đến trên đầu Linh Phương Cốc, hi vọng đến lúc đó tiền bối đừng hối hận."
"Dược Thiên Sầu! Bớt nói đi." Lộng Trúc nhíu mày ngăn cản.
Văn Lan Phong có chút áy náy cười khổ nói: "Dược Thiên Sầu, lần này coi như xong, lần sau..."
"Tiền bối nói quá lời." Dược Thiên Sầu phất tay cắt đứt lời của hắn, hờ hững nói: "Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình, lần sau sẽ không tiếp tục phiền toái tiền bối. Chính là hi vọng Văn tiền bối và Lộ tiền bối thực hiện chuyện đã đáp ứng vãn bối lúc trước."