Tinh Thần Châu
Chương 666 : Quả trứng của Võ Lập Tuyết (2)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
"Không có biện pháp, nó bức ta hạ độc thủ." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, gương mặt lộ vẻ dữ tợn đem trứng khủng long đang lóe sáng đặt lên bàn. Võ Lập Tuyết nhìn bộ dáng vẻ mặt cười âm hiểm của hắn, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Huynh muốn làm gì?"
"Đương nhiên là mở nó ra." Dược Thiên Sầu nói xong túm ra một thanh đại hắc đao từ trong túi trữ vật, làm Võ Lập Tuyết trợn mắt há hốc mồm, nàng tự nhiên biết thanh danh của thanh đại hắc đao này, chính là bảo đao không gì không phá được a!
"Huynh cần thận một chút, đừng làm hư bảo bối bên trong." Võ Lập Tuyết lo lắng nói.
"Không có việc gì, ta xuống tay có chừng mực." Khi nói chuyện, Dược Thiên Sầu đã chém xuống một đao.
"Đông." Một tiếng vang giòn vang lên, lưỡi đao cùng quả trứng chạm vào nhau, phát ra thanh âm cũng không phải như va chạm vào vàng, không phải gỗ, không phải sắt, không phải đá. Đầu của hai người không hẹn mà vội vàng cùng nhìn xuống, chỉ thấy quả trứng kia vẫn không chút hư hao nằm yên trên bàn, ở mặt ngoài có một đường trầy trắng. Dược Thiên Sầu đưa tay sờ sờ vết trầy kia, ai ngờ lại giống như dùng phấn vẽ ra, theo tay liền biến mất, không còn lại bất cứ dấu vết gì.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không nói gì. Dược Thiên Sầu nhìn nhìn lại đại hắc đao trong tay mình, có chút khó có thể tin nhìn quả trứng đang phát ra hồng quang kia. Hắn quả thực không thể tưởng tượng, bằng sự sắc bén của đại hắc đao, lại không chém vỡ được quả trứng này. Từ khi sử dụng đến nay, hắn chỉ biết Minh Thiết hơi khắc chế đại hắc đao, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn trở sự sắc bén của nó, đừng nói chi đến những thứ khác có thể ngăn trở. Không nghĩ tới hôm nay đụng phải thứ cứng rắn!
Võ Lập Tuyết cũng không thể tin, nàng nghe nói thanh bào đao này dù là cao thủ Hóa Thần kỳ cũng muốn cướp đến tay, như vậy nó có bao nhiêu lợi hại liền nghĩ ra được. Nàng chưa từng nghĩ tới quả trứng mình thường xuyên ôm trong người lại cứng rắn đến như vậy, ngấn người nói: "Mở không ra, làm sao bây giờ?"
"Ta cũng không tin tà!" Dược Thiên Sầu hừ một tiếng, đao rít gió, gào thét chém xuống. "Phanh" cái bàn trực tiếp gặp xui xẻo vỡ ra, hai người trơ mắt nhìn quả trứng đánh vỡ sàn gác thành một lỗ thủng, rơi xuống bên dưới. Động tĩnh bên trên không lớn, nhưng phía dưới lại "Oanh" một tiếng vang thật lớn, đứng ngay bên trên cũng cảm giác được chấn động.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Dược Thiên Sầu hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dù sao sàn lầu đã bị thủng, đại đao trực tiếp rạch thành một vòng mở thành lỗ lớn. Võ Lập Tuyết cũng không có ý kiến, hai người trước sau nhảy xuống bên dưới lỗ thủng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Làm sao bây giờ?" Hiện tại Dược Thiên Sầu nhìn quả trứng thật không còn cách nào khác, tạm thời cũng không nguyện ý tiếp tục dây dưa, bèn trưng cầu ý kiến của Võ Lập Tuyết.
Võ Lập Tuyết ôm lại quả trứng, nhìn tới nhìn lui từ trên xuống dưới, ngoại trừ không còn sáng lên, cũng không có gì khác trước kia. Nàng quay đầu lại hỏi: "Không phải huynh còn muốn dùng nước nấu nó sao?"
"Ách..." Vẻ mặt Dược Thiên Sầu run rẩy, trong lòng phỏng chừng có dùng nước cũng không thấy được nó có phàn ứng gì, hay là không nên lãng phí thêm thời gian. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, cười hắc hắc nói: "Hiện tại trời đã tối, chúng ta nên làm chính sự đi! Chuyện của nó sau này hãy nói." Nói xong liền bế bổng Võ Lập Tuyết, làm nàng kinh hô thêm một trận.
Hai người thống thống khoái khoái lên giường, vừa mới kéo chăn, mới lầm nhầm vài câu, liền truyền lại thanh âm nén giận của Dược Thiên Sầu: "Bà cô của ta, mới vừa rồi không phải để sang một bên sao? Làm sao nàng lại xuất quý nhấp thần bắt nó ôm lên đây? Cho ta!"
Chỉ thấy bên dưới chăn chìa ra một bàn chân, đem quả trứng đá văng ra, tiếp tục đá thêm một cước, trực tiếp đá lăn quả trứng xuống dưới giường. Động tĩnh trên giường rất lớn, tình yêu lửa nóng, đảo loạn màn đêm yên tĩnh...
Mặt trời dâng lên, đường chân trời xa xăm nổi lên quang mang vàng óng. Dược Thiên Sầu đang vùi đầu trong chăn ngủ say sưa, lại bị người lay tỉnh lại. Ánh mắt buồn ngủ mông lung hé ra, thấy Võ Lập Tuyết đang trợn to mắt nhìn mình, vì thế không chút do dự nhắm hai mắt lại, vung cánh tay kéo mạnh Võ Lập Tuyết ngã trên người mình lại vùi đầu tiếp tục ngủ.
Ai ngờ Võ Lập Tuyết lại dồn dập đẩy tỉnh hắn, chỉ vào bên giường ngạc nhiên nói: "Huynh mau nhìn xem, mau nhìn xem." Dược Thiên Sầu không biết nàng gọi mình dậy xem thứ gì, đột nhiên bên tai nghe được có thanh âm lăn lông lốc truyền tới. Hai mắt hắn mãnh liệt trợn to, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy quả trứng đen tuyền tối hôm qua đá văng dưới đất đang tự mình lăn tới lăn lui...