Tinh Thần Châu
Chương 669 : Con quạ thân kỳ
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Dược Thiên Sầu thật sự nhịn không được hắc hắc bật cười, như thế nào lại có cảm giác con quạ này đang ghen, chỉ bằng một thân lông đen của ngươi, cũng xứng đi châm chọc người khác. Hắn vừa cười lại chợt sửng sốt, nhìn xem đàn chim tụ tập trên không trung, lại nhìn nhìn xuống con quạ, không khỏi lộ ra thần tình hồ nghi, chẳng lẽ là bởi vì nó nên mới hấp dẫn những loài chim này bay tới?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, trường hợp ấp trứng sinh nở của con quạ này rất phong cách, phỏng chừng câu dẫn vạn điểu lai triêu cũng không phải là chuyện không thể nào. Nếu như không thì sao có chuyện nó vừa mới xuất hiện thì có một đại đội chim đến chúc mừng! n! Xem thanh âm những loài chim kêu to trên đỉnh đầu, giống như có ý tứ đến chúc mừng.
"Ta nói quạ, ngươi nghĩ biện pháp bào chúng nó tan đi! Cản trở người khác phơi nắng cũng quá không lễ phép." Dược Thiên Sầu thử thăm dò một câu.
Kết quả con quạ nghe vậy liền nằm bẹp trên vai Võ Lập Tuyết, lảo đảo đến thiếu chút nữa không đứng vững, trợn mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, có vẻ như có người kêu nó là quạ rất phản cảm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Võ Lập Tuyết quay đầu, có chút kinh ngạc hỏi: "Huynh nói nó có thể làm cho đàn chim trên bầu trời tán đi?"
Dược Thiên Sầu nhún nhún vai, tỏ vẻ ta đây cũng không thể xác định. Con quạ tựa hồ không cao hóng khi thấy Võ Lập Tuyết khinh thị năng lực của nó, nguyên đôi mắt đang có vẻ khinh thường đột nhiên trở nên sáng ngời hữu thần, nhìn chằm chằm đàn chim đang xoay quanh trên không trung, trên người mơ hồ trôi nổi lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc.
Dược Thiên Sầu hơi kinh hãi, quạ vẫn chỉ là quạ, lại đột nhiên cảm giác khí thế không giống lúc trước, một con chim nhỏ như vậy, lại có một cỗ khí thế có một không hai trong thiên hạ. Đúng lúc này, đàn chim trên không trung đột nhiên rối loạn xoay quanh, sôi nổi hướng bên dưới đáp xuống.
Trong nháy mắt, toàn bộ đàn chim trên không trung biến mất, chỉ còn đủ loại lông chim đang chậm rãi bay xuống. Lấy Tĩnh Khách Trai làm trung tâm, khắp bốn phía nơi nơi đều có đủ loại chim đang đậu, rậm rạp phủ kín những ngóc ngách có thể nhìn thấy. Dù là chỗ hai người đang đứng trên nóc nhà cũng đậu tràn đầy, làm hai người không dám lộn xộn, sợ mình di động sẽ đạp chết mấy con.
Đừng nói là Dược Thiên Sầu và Võ Lập Tuyết, khi đám người Võ Tứ Hải tận mắt nhìn thấy một màn thần kỳ này, lại trợn mắt há hốc mồm. Võ Tứ Hải càng thêm khẳng định việc này là do Dược Thiên Sầu làm ra, bất quá hắn lại hoài nghi Dược Thiên Sầu làm sao làm được, chẳng lẽ hắn đã học được pháp thuật khu cầm (điều khiển loài chim)?
"Lập Tuyết, để cho ta giết nó, con chim này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt, mới sinh ra đã khát máu, rất tà môn, nuôi bên người đối với nàng sẽ không an toàn." Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, có hương vị như thù mới hận cũ đều muốn báo một lúc.
"Đừng! Nó không phải cố ý." Võ Lập Tuyết cầu khẩn nói: "Dược Thiên Sầu, huynh buông tha nó được không? Chỉ là bị thương chút ở ngón tay thôi, thật sự không sao."
"Lập Tuyết, đừng tùy hóng, để cho ta giết.., giết..." Dược Thiên Sầu nói được một nửa liền không thể nói tiếp, chỉ thấy con quạ trên vai Võ Lập Tuyết nhắm lại đôi mắt tràn ngập linh tuệ kia, ba lông chim rực rỡ trên đỉnh đầu lại tản mát ra thất thải hà quang, không biết là đang làm gì?
Võ Lập Tuyết cũng đã phát hiện hiện tượng kỳ quái này, hai người ngây ngần cả người, trên người con quạ này quá nhiều chỗ thần kỳ, vượt khỏi sự tưởng tượng của cả hai. Lửa giận của Dược Thiên Sầu liền tiêu tan, ngón tay lại chậm rãi sờ sờ dưới cằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ con chim này đang tiến hóa?
Không qua bao lâu, hai mắt con quạ bỗng nhiên mở ra, sáng ngời hữu thần trành hướng Dược Thiên Sầu, phát ra thanh âm thanh thúy uyển chuyển quát: "Ngươi gọi ta là gì? Dám gọi bổn thần là phá điểu?"
Nó vừa mở miệng, thiếu chút nữa đem hai người chấn kinh như sét đánh. Thần tình Dược Thiên Sầu không thể tưởng tượng nổi, chỉ vào nó lắp bắp nói: "Ngươi.., ngươi.., vừa rồi là ngươi đang nói chuyện?"
Con quạ cao ngạo ngẩng đầu nói: "Này tính cái gì, bổn thần trời sinh có thể nghe hiểu được đủ loại ngôn ngữ. Trên đời này những vật gì có thể nói, chỉ cần cống ra một giọt máu huyết cho bổn thần, không bao lâu, bổn thần liền có thể học được ngôn ngữ của bọn họ. Nhưng ngươi không nên hiểu lầm, bổn thần vô cùng cao quý, cũng không phải là máu huyết của ai đều đi trích, máu của ngươi, còn không xứng để cho bổn thần đi trích." Nó khinh bỉ đương nhiên là Dược Thiên Sầu.