Tinh Thần Châu
Chương 679 : Bao vây (1+2)
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
"Cái gì?" Cừu Vô Oán cùng Hoa Như Ý nhịn không được kinh hô một tiếng.
Dược Thiên Sầu cười híp mắt gật gật đầu, vẻ tàn khốc trong mắt chợt lóe lên. Kỳ thực bằng vào thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể một mình tiến đánh Đại La Tông, nhưng muốn hoàn toàn san bằng, chỉ sợ vẫn còn có chút khó khăn. Dù lấy hết toàn bộ thực lực trong tay, Đại La Tông thâm căn cố đế cũng không phải dễ dàng đối phó như thế. Nhất là trong đó không biết ần giấu bao nhiêu cao thủ Độ Kiếp kỳ, dù là người ta đánh không thắng ngươi, trốn cũng được đúng không?"
Muốn san bằng Đại La Tông, không thể để cho những cao thủ chạy thoát, nếu không tùy thời có thể gặp đống tro tàn lại cháy. Hành động quy mô lớn như thế, nhất định phải có thế lực đồng dạng cùng ra tay. Một là đại phái bài đanh đệ nhất ma đạo, một là đại phái bài danh đệ tam, nếu hai phái liên thủ, lại thêm thế lực của hắn, Đại La Tông nhất định xong đời.
Kỳ thực Dược Thiên Sầu cũng có nghĩ qua đề Phù Tiên Đảo hỗ trợ, nhưng khẳng định người ta sẽ không muốn. Muốn kẻ đứng đầu chính đạo xuống tay đối với đồng đạo, Phù Tiên Đảo phỏng chừng tình nguyện bỏ qua thế tục vương quyền, cũng sẽ không chịu xuống tay đối với Đại La Tông, nếu không sẽ làm tổn hao thực lực chính đạo không nói, Phù Tiên Đảo cũng sẽ mất đi tư cách đứng đầu chính đạo.
"Dược Thiên Sầu, Đại La Tông rốt cục có thâm cừu đại hận gì với ngươi, lại để cho ngươi không tiếc tất cả đòi san bằng?" Hoa Như Ý nhíu mày hỏi.
Thần tình đang cười cười của Dược Thiên Sầu chợt lạnh, trầm giọng nói: "Năm đó khi ta mới vào tu chân giới gia nhấp Thanh Quang Tông, sư phụ của ta chết trong tay Đại La Tông, lúc ấy ta từng thề trước di thể của sư phụ, thề phải thay ông ấy báo thù, lý do này có đủ hay không?"
Còn có lý do hắn không nói ra, là vì Thạch Văn Quàng sập xuất binh, hắn muốn lúc này tìm Đại La Tông phiền toái, chính là muốn làm cho Hoa Hạ tu chân giới rối loạn. Miễn cho người quá tự tại rảnh tay ngứa ngáy, sẽ gia tăng áp lực cho Thạch Văn Quảng. Chỉ cần ổn định tu chân giới, hắn không chút nghi ngờ với năng lực đánh giặc của Thạch Văn Quảng.
Chỉ khi Thạch Văn Quảng nắm cả Hoa Hạ đế quốc trong tay, mới có đủ tư nguyên để cho hắn tích cực chuẩn bị chinh phục thiên hạ. Nếu không chỉ bằng địa phương như biên thùy tây bộ, căn bản không thể đầy đủ võ trang ra một đại quân chinh chiến thiên hạ.
Còn một điều, hiện tại là thời điểm tốt để đục nước béo cò, nếu Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, thế lực các nước đánh tới, đến lúc đó thế cục là thế nào, quý mới nói rõ ràng. Cho nên hiện tại đúng là thời điểm tốt nhằm vào Đại La Tông động thủ.
Hoa Như Ý hết lời để nói, nếu Dược Thiên Sầu từng phát thệ, xem ra hắn nhằm vào Đại La Tông là chuyện bắt buộc phải làm.
"Quản gia." Thạch Tiểu Thiên gọi lớn.
Thạch Thuận Thanh nhanh chóng chạy tới cúi người nói: "Tam thiếu gia." Hắn đối với trường họp giết người vừa rồi cũng không hề kinh hoảng, bởi vì hắn vốn là người đi theo đại tướng quân tung hoành chiến trường, chút trường hợp ấy hắn vốn không xem vào đâu.
Thạch Tiểu Thiên chỉ vào thi thể không đầu nói: "Thu dọn. Mặt khác, dặn dò xuống, nếu còn phát hiện người nào quấy nhiễu nhân tâm người trong phủ, thực hiện gia pháp, đánh chết mới thôi!"
"Dạ!" Thạch Thuận Thanh lui xuống, trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần tán thưởng, thầm nghĩ, không hổ là nhi tử của đại tướng quân, lâm nguy không loạn!
Ánh mắt Thạch Tiểu Thiên nhìn về phía đại môn, kỳ thực bằng tu vi Độ Kiếp sơ kỳ của hắn hiện tại, khi đại đội nhân mã vừa đến hắn đã phát hiện. Chuyện giết người hắn cũng là lần đầu tiên làm ra, trong lòng đến bây giờ vẫn có chút nhảy loạn. Nhưng thật không có biện pháp, trước mắt hắn là cột trụ duy nhất trong nhà, nếu hắn còn rối loạn, trong nhà sẽ toàn bộ đều rối loạn. Vì thế lúc này hắn cần phải ra tay kinh sợ một phen, để cho người nhà chứng kiến thủ đoạn của mình, tự nhiên có thể làm họ an tâm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Thi thể đã được hai người hầu lớn gan mang đi, vết máu đã có người rửa sạch. Người hầu bốn phía thành thành thật thật đi làm công việc của mình, tuy rằng sợ hãi, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài. Đảo mắt bên trong phủ lại khôi phục thanh tịnh...
"Tam thúc!" Tiểu hài tử đã chạy tới ôm lấy chân Thạch Tiểu Thiên, ngẩng đầu lên mắt lóng lánh nói: "Người vừa rồi là tam thúc giết sao?"
Thạch Tiểu Thiên sờ sờ đầu của nó, đứa cháu này so ra lớn gan hơn hai vợ chồng đại ca, hắn xoay người khom Minh Hành lễ với ba nữ nhân đứng trên bậc thang chính đường nói: "Làm cho mẫu thân cùng hai vị tẩu tẩu sợ hãi."
Ba nữ nhân cũng đã hồi phục thần trí, nhìn thấy vẻ trấn định của Thạch Tiểu Thiên, trong lòng nhất thời liền kiên định, trong nhà vẫn còn nam nhân, cũng không cần bọn họ đi lo lắng chuyện gì. Bất quá trường hợp đầu người bị chém bay vừa rồi, làm trong lòng ba người vẫn còn sợ hãi. Có điểm không thể tin được nhìn Thạch Tiểu Thiên, vừa