Tinh Thần Châu

Chương 690 : Muốn say cũng không được

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


"Rốt cục vẫn phải động thủ a!" Phùng Hướng Thiên than nhẹ một tiếng, có mấy phần bất đắc dĩ.

 

Quốc sư cư trú tại Hoa Hạ đế quốc, cũng chính là đệ tử Phù Tiên Đảo đã quay trở về cầu cứu. Kỳ thật không cần hắn trở về bầm báo, Phù Tiên Đảo đã sớm biết chuyện Thạch Văn Quảng tạo phản, từ sau khi chính mồm Dược Thiên Sầu nói ra việc này, Phù Tiên Đảo liền phái người âm thầm chú ý.

 

Cái gọi là âm thầm chú ý, chính là Phù Tiên Đảo muốn trộm tìm cơ hội ám sát cha con Thạch Văn Quảng. Chỉ cần làm được thần không biết quỷ không hay, dù Dược Thiên Sầu có tìm tới trên đầu Phù Tiên Đảo, thì bọn họ cũng có thể phủ nhận không phải do mình làm. Có thể sẽ nói có người vu oan hãm hại châm ngòi ly gián, đừng tưởng rằng thiên hạ đệ nhất đại phái cũng không dùng thủ đoạn, có thực lực làm chỗ dựa, âm người càng thêm thần không biết quỷ không hay.

 

Nhưng lại được người phái đi trở về hồi báo, bên người Thạch Văn Quảng có không ít cao thủ Độ Kiếp kỳ, kỳ quái nhất chính là những cao thủ Độ Kiếp kỳ kia gương mặt lạ hoắc, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua trong Hoa Hạ tu chân giới.

 

Cao tầng Phù Tiên Đảo lúc này không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc, đây là nhân lực do Dược Thiên Sầu mượn tới từ thế lực chư quốc.

 

Cần biết các quốc gia khác đều có lĩnh chủ một phương trấn thủ, mà lình chủ có thể ủng tọa một phương, cơ bản đều có tu vi Hóa Thần trung kỳ.

 

Điều này cũng làm Phù Tiên Đảo không dám lộn xộn, vốn cao thủ Hóa Thần kỳ còn chưa tìm tới, nếu như bị hành động của bọn họ dẫn dắt tới, vậy nói gì cũng đều chậm, vì vậy đành rút người đi ám sát quay trở về.

 

Bên trong phòng, một đám trưởng lão Phù Tiên Đảo tụ tập, Quan Uy Vũ cúi thấp đầu không nói một lời, mà ánh mắt những người khác thỉnh thoảng liếc về phía Phí Đức Nam. Tình cảnh hiện giờ của Phí Đức Nam tại Phù Tiên Đảo thật vi diệu, có lẽ dùng từ xấu hổ để hình dung thì càng thỏa đáng. Nếu không phải Ma Cửu Cô bảo hộ, chỉ sợ nơi này đã không còn vị trí của hắn.

 

"Lúc trước lẽ ra không nên đem Dược Thiên Sầu trục xuất môn phái, lúc ấy tiểu tử kia đã thể hiện ra thiên phú tu luyện hơn người. Nhưng chúng ta lại đã làm gì? Thật thẹn với liệt tổ liệt tông Phù Tiên Đảo!" Ngồi bên cạnh Phí Đức Nam là trưởng lão chủ sự Luyện Khí Các vừa nhẹ nhàng oán giận một tiếng.
Bao nhiêu năm kinh lịch ngọt bùi cay đắng, đều được hắn nhất nhất nói ra. Thậm chí sự ủy khuất người ngoài chưa từng nhìn thấy hắn cũng nói. Phảng phất giống như một tiểu hài tử đang hướng người lớn tố khổ, hắn tựa vào trước mộ bia, biểu tình trên mặt khi thì hưng phấn, khi thì uể oải, khi thì đắc ý, khi thì nức nở.

 

Có vẻ như điên khùng, lại giống như kẻ điên, nói đến phần sau còn oa oa khóc lên, ôm bình rượu vừa uống vừa khóc rống, khóc đến đãm ước mặt, phân không rõ là rượu hay nước mắt.

 

Hắn vẫn đang dùng sức uống trng ực, là loại rượu thực nóng cháy...

 

Nếu để cho người ngoài nhìn thấy được, ai có thề tin tưởng đây là tên bại hoại tu chân giới không có chuyện ác nào không làm. Ai có thể tin tưởng đây là đồ tể giết người như ngóe trong tu chân giới...

 

Hương rượu nồng nàn, một vầng trăng sáng dâng cao trên bầu trời rừng trúc. Hắn vẫn còn đang hữu khí vô lực lầm bầm, một thân ảnh bạch sắc thướt tha nhẹ nhàng đi tới, dưới ánh trăng chiếu xuống, trên dung nhan tuyệt thế dịu dàng tường hòa của Bạch Tố Trinh tràn ngập ra vẻ mặt thương tiếc, yên lặng nhìn hắn...

 

Tuyết Tình Không ở bên ngoài mãi đến khi trời tối mới trở về. Vốn tưởng rằng Dược Thiên Sầu đã đi, ai ngờ về đến lại chợt nghe thanh âm oa oa khóc rống sau nhà của hắn, thoáng chấn động, lập tức không chút do dự đi đến Phiêu Miểu Cung tìm Bạch Tố Trinh báo lại, vì thế Bạch Tố Trinh mới xuất hiện nơi này.

 

Dược Thiên Sầu mông lung, loáng thoáng phát hiện một bạch y nhân đứng dưới ánh trăng, nỗ lực mở to mắt nhìn, phát hiện là Bạch Tố Trinh liền thanh tỉnh lại. Hắn đứng lên cầm theo bình rượu thầm mắng: "Mẹ nó! Làm tu sĩ cũng thật không dễ dàng, lão tử đã uống bao nhiêu rượu muốn say một lần mà không được...