Tinh Thần Châu
Chương 705 : Mang mang Đông Hải
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Kỳ thực trong lòng Lộ Nghiên Thanh và Văn Lan Phong đều hiểu rõ, chỉ sợ Yến Truy Tinh và Tân Lão Tam đã đào tẩu mất. Dù không đào tẩu, ở tình huống trắng trợn sưu tầm hiện tại mà vẫn không tìm được, phỏng chừng muốn tìm được bọn hắn chỉ là hi vọng xa vời.
Nhưng Tân Lão Cửu vẫn không chịu buông thạ, mang theo đệ tử Linh Phương cốc cùng tử đệ Văn gia điên cuồng lục soát. Tất cả mọi người có thể lý giải được tâm tình của hắn, thoáng chốc đã chết ba vị huynh trưởng, còn một vị khả năng chỉ còn mạng trong sớm tối, bảo hắn làm sao có thể không sốt ruột...
Dược Lư trên đỉnh núi, hai thân ảnh sừng sững dưới ánh mặt trời chiều ngay bên vách núi, một cao gầy, một thướt tha. Linh Phương cốc xanh um tươi tốt được mặt trời chiều nhuộm thành một tầng hoàng sắc hôn hồng...
Liên tiếp vài ngày, đại bộ phận thời gian Lộ Nghiên Thanh luôn đứng ở đây, nhìn Linh Phương cốc lạnh lùng thanh thanh, cau mày không thôi. Văn Lan Phong nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nói: "Nghiên Thanh, sự tình nếu đã xảy ra, nên nghĩ khai một chút!"
"Lão đại, lão nhị, lão bát và lão cửu đều sắp điên rồi, là sư phụ như ta thật vô dụng, ngay đệ tử ở ngay dưới mí mắt mình cũng để mất tích, ta có lỗi với bọn họ. Nếu như không phải gần đây lão đại, lão nhị, lão tứ và lão bất đi ra ngoài hái thuốc, chỉ sợ...Lộ Nghiên Thanh thống khổ lắc đầu.
Văn Lan Phong hảo tâm an ủi: "Đây không thể trách ngươi! Ai biết Yến Truy Tinh từ Tụ Bảo Bồn đào tẩu, lại chạy tới trốn trong Linh Phương cốc? Bằng không đã sớm đem tới một đám người truy sát, há có thể dung cho hắn ở đây làm hại."
"Không, đều nên trách ta." Lộ Nghiên Thanh thì thào tự trách: "Ngày trước lúc ở Tụ Bảo Bồn, nếu không phải ta ngăn cản Dược Thiên Sầu xuất thủ, cũng sẽ không có ngày hôm nay. Ngươi còn nhớ rõ lúc đó Dược Thiên Sầu đã nói gì không? Hắn nói...Ngươi ngày hôm nay buông tha người của Băng cung, ngày khác nếu ngươi của Băng cung họa hại tới trên đầu Linh Phương cốc, hi vọng đến lúc đó tiền bối không nên hối hận. Ha hà..." Bi ai cười một tiếng, nàng nhìn Văn Lan Phong nói: "Quả nhiên một lời như sấm, bất hạnh bị hắn đoán trúng. Văn Lan Phong, ngươi nói có phải là đáng đời ta hay không?"
Văn Lan Phong giật mình: "Không thể nào, ngươi đừng nghe tên kia nói bậy."
Nói tới Dược Thiên Sầu, Lộ Nghiên Thanh tựa hồ nhớ tới điều gì, thần tình tự trách thoáng thu liễm vài phần, giọng nói hiu quạnh: "Phỏng chừng lão tam đã không còn trong Linh Phương cốc, cho đệ tử Văn gia các ngươi rút về đi! Tất Trường Xuân gần rời đi, không ít người đều chạy đi đưa tiễn, ngươi cũng đi thôi!"
Mang mang Đông Hải, vô cùng rộng lán, có một hòn đảo tên là Huyền Huyền, chính là địa bàn của một trong tứ đại kỳ nhân tu chân giới Nam Minh lão tổ. Quanh năm bao phủ trong sương khói hồng quang lóng lánh, tiếng đinh đinh đang đang gõ vang bên tai không dứt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nơi đỉnh ngọn núi chính của Huyền Huyền Đảo, Tất Trường Xuân mặc bộ thanh bào chắp tay mà đứng, trên khuôn mặt như đao tước, ánh mắt khệp hờ. Hắn đang lẳng lặng đợi, đợi Đông Cực Thánh Thổ mở ra...
Đột nhiên, hai mắt đang khép hờ mở ra, chậm rãi xoay người lại, nhíu mày nói: "Ngươi chạy tới làm gì?"
Phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một người, lúc này giống như hóa đá vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngay đồng tử cũng không thể chuyển động. Người này không phải ai khác, chính là Dược Thiên Sầu. Sau khi tìm được phương vị của sư phụ, vừa mới hiện thân, còn chưa kịp phản ứng, liền lập tức phát hiện khí lưu quanh thân chợt động, giống như kim cương đè ép hắn không thể động đậy, dù một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Đây cũng nhờ Tất Trường Xuân phát hiện được sớm, bằng không có người đột nhiên xuất hiện ngay phía sau hắn, mà hắn không đúng lúc thu tay lại, Dược Thiên Sầu khà năng đã biến thành bánh thịt.
Khí lưu kiềm chế được buông ra, Dược Thiên Sầu một lần nữa lấy được tự do, gương mặt đỏ tới mang tai Kên tục hô hấp thở dốc, nói: "Sư phụ, đệ từ là tới đưa tiễn ngài, ngài sao lại hạ thủ với đệ tử a!" Nói chuyện đầy vẻ oán niệm, có điểm vị đạo ta hảo tâm mà còn cho là ta mang lòng lang dạ thú.
Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, ở trong thiên hạ hiện nay, có ai có thể tiếp cận Tất Trường Xuân mà không bị Tất Trường Xuân phát hiện? Hắn đột nhiên từ trong ô Thác Châu trống rỗng xuất hiện gần người Tất Trường Xuân, vì vậy đương nhiên bị hắn cho rằng gặp cao thủ, lập tức làm ra phản úng, hoàn hảo thu tay thật nhanh, không tạo thành bất hạnh.
Tất Trường Xuân chưa bao giờ dùng lời vô ích ở việc này, lười giải thích với hắn, gương mặt không chút biểu tình hỏi: "Đây là kỳ hiệu mà ngươi nói khi đưa ngân cầu này cho ta?"