Tinh Thần Châu
Chương 707 : Phong vân tế hội
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Vũ Nam Thiên cũng không quan tâm tới Ngôn Kỵ, ngược lại nhìn Phùng Hướng Thiên cười nói: "Nguyên lai là tu sĩ Hoa Hạ, xin cứ tự nhiên!" Hắn không giới thiệu thân phận của mình và mọi người, nhiều ít cũng có ý nghĩa khinh thường. Dù sao tu vi song phương hơn kém quá xa, cái gọi là chưởng môn Phù Tiên Đảo, trong mắt hắn thật sự không đáng giá nhắc tới. Nhưng nói đi thì nói lại, bằng vào thân phận của hắn, có thể khách khí nói chuyện như vậy với Phùng Hướng Thiên, đã xem như tu dưỡng đủ tốt.
Tuy rằng hắn không giải thích thân phận của mọi người, nhưng đám người Phùng Hướng Thiên đã biết, nhất là vừa rồi khi hai người còn đang khắc khẩu, tên của Vũ Nam Thiên và Ngôn Kỵ, làm người Hoa Hạ tu chân giới hết hồn. Đây là hai tên trong số những lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của chư quốc a!
"Vậy sẽ không quấy rồi chư vị tiền bối." Phùng Hướng Thiên không dám có chút tính tình, cung kính hướng đám người Vũ Nam Thiên chắp tay. Sau đó mang theo một đám người đi vòng qua, nhiễu khỏi đám người khủng bố kia.
Lĩnh chủ các nước nhìn thấy những tu sĩ Hoa Hạ đang nơm nớp lo sợ như bầy gà con, một đám lộ ra vẻ cười lạnh. Bây giờ không có phương tiện động tới bọn họ, nhưng nếu Tất Trường Xuân đã đi Đông Cực Thánh Thổ, những người này không thể nghi ngờ là sơn dương dâng tới cửa đợi làm thịt, muốn chạy cũng không có cửa.
Hoắc Tông mình đang giữ tay Ngôn Kỵ, nhìn đám tu sĩ Hoa Hạ đang nhiễu vòng đi qua, vốn gương mặt không chút thay đổi. Nhưng bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hắn chứng kiến trên một con thuyền pháp bảo phi hành có một số nữ tử đang đứng, có một bạch y nữ tử quả nhiên là thiên tư quốc sắc thế gian hiếm có. Lúc này chợt nhịn không được quát: "Đều đứng lại cho ta!"
Ánh mắt lĩnh chủ chư quốc đều rơi vào trên người Hoắc Tông mình, Ngôn Kỵ bên cạnh hắn lại không hiểu ra sao, khi nãy hắn còn truyền âm khuyên mình bây giờ không phải là thời gian nháo sự, như thế nào chính hắn lại làm tới.
Tu sĩ Hoa Hạ quốc đều thấp thỏm lo âu ngừng lại, phi hành pháp bảo đầu lĩnh Phù Tiên Đảo bay trở về, Phùng Hướng Thiên kiên trì hỏi Hoắc Tông mình: "Không biết vị tiền bối này có gì chỉ giáo?" Hắn xuất đầu cũng không có biện pháp, ai kêu hắn là chưởng môn đệ nhất đại phái.
Y phục mỏng manh, hai chân trần trụi, Hoắc Tông mình mang theo vài phần phong độ nho nhã phất phất tay nói: "Không phải chuyện của ngươi." Ánh mắt hắn lại thẳng ngoắc ngoắc nhìn về phía nữ nhân tuyệt sắc trong đám người.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, nhất thời tỉnh ngộ, thì ra là nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nữ, chẳng thể trách.
Lộng Trúc nhìn mây đen vần vũ ở trên bầu trời. Trong miệng khe lầm bầm: "Sắp khai mở rồi sao?"
Nam Minh lão tổ trịnh trọng gật đầu: "Rất nhanh thôi." Bản thân hắn ở trên Huyền Huyền Đảo thời gian dài như vậy, đã muốn chứng kiến qua vài lần Đông Cực Thánh Thổ khai mở. Cho nên lời xác định của hắn cũng chắc chắn hơn bất luận một ai có mặt ở đây.
Dược Thiên Sầu nghe vậy, thần tình không khỏi tò mò, hết nhìn đông lại ngó sang tây. Trong lòng thầm nghĩ, thực muốn nhìn xem Đông Cực Thánh Thổ khai mở, sẽ phát sinh dị biến như thế nào...
Đúng lúc này, mây đen vần vũ trên không trung đột nhiên không hẹn mà tập trung đến cùng một chỗ, cuồng phong trong thiên địa thổi tán loạn ra bốn phía xung quanh. Không đến nửa canh giờ sau, cả Huyền Huyền Đảo liền đã bị mây đen bao trùm, tia sáng ở phía cuối chân trời cũng đã tiêu thất. Trong thiên địa là một mảnh hắc ám, giờ bàn tay lên nhìn không rõ năm đầu ngón tay đâu cả.
Ngay sau đó, trong không trung mơ hồ lại vang lên những tiếng sấm nổ đì đùng, hơn nữa càng lúc càng trở nên cường hãn. Chỉ thấy trong tầng mây đen thỉnh thoảng ánh lên những tia quang mang chói lóa. Đột nhiên một tia sét khủng bố từ trong mây đen bổ ra, tựa như muốn xé rách không gian. Mây đen vần vũ, cuồng phong loạn chuyển, từng cơn sóng dữ ở dưới hải vực cũng dâng lên cao đến vài trượng...
"Oanh.., oanh.., oanh..." Thanh âm bạo nổ vang rền, khiến cho Dược Thiên Sầu nhe răng trợn mắt, cảm giác màng nhĩ như muốn xé rách ra. Bất quá hắn vẫn trừng mắt nhìn theo phương hướng tia sét kia bổ tới. Đó chính là địa phương bao phủ một tầng sương mù trắng xóa!
Mà địa phương được bao phủ một tầng mây mù trắng xóa ở trên không trung kia. Cũng chính là Đông Cực Thánh Thổ ở trong truyền thuyết...