Tinh Thần Châu

Chương 717 : Xảo trá

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Giá tiền đúng là cao, thế nhưng nếu so với mạng sống mà nói, dù cao hơn cũng phải lấy cho ra. Hai ức thượng phẩm linh thạch nếu so ra cũng không nhiều lắm, thế nhưng thực sự trong lòng nghẹn khuất vô cùng, sớm biết như vậy còn chạy tới đây tống tiền làm chi để còn mua nhục nhã...

 

"Chờ một chút!"

 

Mọi người bỗng nhiên cả kinh theo thanh âm nhìn lại, cả đám liền hết hồnẵ Ban đầu còn đang đau lòng với số tiền này, nhưng bây giờ lại lo lắng Ngưu Hữu Đức đổi ý. Chỉ thấy Ngưu Hữu Đức chỉ vào Bùi Phóng nói: "Hắn là dẫn đầu nói lớn tiếng, nhiễu thanh mộng của ta, cho nên hắn ngoại lệ phải tăng thêm một ức thượng phấm linh thạch. Những người khác thì không cần." Thật đúng là người hay gây sự, nhưng Dược Thiên Sầu tự nhiên có ý nghĩ riêng của hắn. Có chút người sao! Luôn thiếu bị thu thập, nhất là đám người này tâm địa đen tối, toàn là lão thành tinh. Nếu như ngươi làm như chưa từng có việc gì phát sinh, không công lại thả bọn hắn, như vậy bọn hắn trái lại sẽ hoài nghi trong lòng ngươi có quỷ, kết quả sẽ nhiều lần quay lại thử ngươi.

 

Đối với những người này, phải bảo trì sự cường thế bức bách thích họp, để cho bọn hắn sản sinh sự sợ hãi và áp lực. Không cho bọn hắn cơ hội suy nghĩ miên man. Phải bày ra tư thái cao, rất rõ ràng để cho bọn hắn hiểu được, ta còn lợi hại hơn các ngươi, ta tùy thời đều có thể lấy tính mạng các ngươi.

 

Ngươi càng từng bước bức bách, bọn hắn trái lại càng không dám trái ý ngươi. Đương nhiên, nếu muốn bức bách cũng phải có hạn độ. Không thể làm cho người ta chó cùng rứt giậu, vì vậy hắn chọn Bùi Phóng để giết gà dọa khỉ, vì vậy lúc này phải chọn kẻ nào dễ bị bức bách nhất, ngăn chặn ngay kẻ lợi hại nhất, tự nhiên sẽ có thể làm người khác hoảng sợ.

 

Về phần vì sao đòi bọn hắn mỗi người đưa ra hai ức thượng phẩm linh thạch, là bởi vì nhớ lại lúc Dược Thiên Sầu đang ở trên Huyền Huyền Đảo, từ thi thể ba người Hoắc Tông mình lấy ra mấy túi trữ vật, phát hiện có tới gần tám ức thượng phẩm linh thạch. Ra vẻ đám người Hoắc Tông mình ở trong lĩnh chủ chư quốc cũng có thế lực lớn nhất, bọn hắn có thể tùy thân mang theo nhiều tiền như vậy, những người kia khẳng định cũng không kém bao nhiêu.

 

Dược Thiên Sầu tính theo binh quân, mỗi người phỏng chừng xuất ra hai ức cũng không có vấn đề gì. Dù sao những người này cũng không phải tu sĩ bình thường, đều là thổ tài chủ một phương. Tuy hai ức cũng là một con số khổng lồ, nhưng còn chưa tới mức làm cho những thổ tài chủ thương cân động cốt (tổn hại), cho nên bọn hắn sẽ bỏ tiền túi giữ mạng.

 

Bùi Phóng nghe được mình phải trả thêm một ức, thần tình trên mặt vô cùng phức tạp. Cho dù mình có tiền, nhưng cũng không phải đồng tiền dễ kiếm, chỉ vì một câu nói buộc hắn phải đưa thêm một ức, dù sao ai cũng phải đau lòng, đây không phải một hai trăm vạn mà là tới một ức!

 

Người với người luôn khác nhau, Bùi Phóng vẫn là Bùi Phóng mà không phải là Âm Bách Khang, nếu như là Âm Bách Khang, sợ rằng còn có thể chủ động đưa ra thêm một ức.

 

Hơn nữa ngày sau còn có thể tìm thêm cơ hội tống tiền tới. Không sợ Ngưu Hữu Đức mở miệng, chỉ sợ Ngưu Hữu Đức không thu!

 

Thấy hắn còn đang do dự, Mộc Nương Tử đứng đối diện quay đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cau mày, gương mặt không chút biểu tình nói: "Từ mập mạp, ngươi không muốn?"

 
 

Lộng Trúc lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Đừng đánh mất uy nghiêm chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực."

 

Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Ta không có bản lĩnh lớn như vậy bảo trì uy nghiêm gì đó. Nếu không hiện tại ta đem vị trí chường hình sử giao lại cho ngươi."

 

"Đừng có nói lời thối tha ở chỗ này!" Lộng Trúc tức giận ngồi bên cạnh quan sát bốn phía, hồ nghi hỏi: "Đám người Bùi Phóng đâu? Lẽ nào không có tới?"

 

"Tới, vừa bị ta đánh đuổi không bao lâu." Dược Thiên Sầu đắc ý dào dạt nói.

 

"Ngươi đuổi bọn họ đi? Ít...Ách." Lộng Trúc hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ vào mặt Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi dùng thân phận Ngưu Hữu Đức làm họ hoảng sợ bỏ chạy? Vậy.., như vậy cũng được?"

 

"Ngươi đừng quản ta dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể giải quyết được ván đề, đó là biện pháp tốt." Dược Thiên Sầu nói. Chuyện phát tài hắn tạm thời muốn bảo mật, bằng không chỉ sợ lão gia hỏa này lại xào trá mình.

 

Lộng Trúc hơi trầm ngâm, chậm rãi gật đầu nói: "Xem ra do ta quá lo lắng, bất quá như vậy cũng được. Tốt, ít nhất sau khi tin tức Ngưu Hữu Đức tiếp chưởng Yêu Quỷ Vực được truyền ra, trong đoạn thời gian ngắn sẽ không có người dám đến quấy rối Yêu Quỷ Vực. Ta cũng có thể lợi dụng thời gian này tranh thủ một chút...

 

Dược Thiên Sầu nghe vậy hiếu kỳ nói: "Tranh thủ làm gì?"

 

Lộng Trúc trầm mặc: "Ta chuẩn bị bế quan một đoạn thời gian."